- Cái gì mà vì sao?
Vẻ mặt Băng Hoàng như nói ta không biết ngươi đang nói gì.

Đường Kiếp quay đầu nhìn nàng, thở dài nói
- Ngươi biết ta đang nói gì. Ngươi sẽ không vô duyên vô cớ đi cắn người kia.

- Có lẽ ta chỉ là muốn cho ngươi chút phiền toái mà thôi?
Băng Hoàng mỉm cười nói.

Đường Kiếp lắc lắc đầu:
- Loại dối trá này ngươi sẽ không dùng với ta, cái này quá kém, nếu ta dễ dàng bị ngươi lừa chứng tỏ không phải ta. Tuy rằng ta không hiểu rõ lắm ngươi sử dụng thủ đoạn gì, nhưng ta tin tưởng, phiền toái ngươi mang đến cho ta chỉ sợ không chỉ là một chút vừa rồi…. Có lẽ ngươi đã trộm để lộ thân phận của mình ra ngoài.

Sắc mặt Băng Hoàng khẽ thay đổi, thanh âm đột nhiên thấp xuống:
- Làm sao có thể? Ta làm sao có thể làm như vậy?

Nhìn vẻ mặt chột dạ của nàng, Đường Kiếp thở dài, biết mình đã đoán đúng.

- Chính là ngụm máu kia?
Hắn hỏi:
- Thật không ngờ sau khi ta che tất cả lực lượng của ngươi, ngươi vẫn có thể bức ra một tia ma huyết, chung quy là ta đã xem thường năng lực của ngươi.

Y Y nghe được giật mình:
- Ca ca, ngươi nói nàng đem chuyện mình là ma tiết lộ ra ngoài sao? Nhưng vì sao nàng phải làm như vậy? đây không phải là tìm phiền toái cho mình sao?

Đường Kiếp hắc một tiếng:
- Nếu ma có thể giảng đạo lý thì cũng không phải ma rồi. Dùng nhân tính đi phỏng đoán ma tính vốn là một loại sai lầm. Lúc trước ta cũng vì không biết điểm ấy mới phạm vào sai lầm này. Băng Hoàng…. Ngươi đã không phải Băng Hoàng mà là ma hoàng rồi.

Sắc mặt Băng Hoàng cũng chìm xuống:
- Ngươi biết cái gì? Ma là giả nhưng chân tình là thật! Dẫn tính do mình, không phải người khác, không tự do không bằng chết đi! Đường Kiếp, ngươi lừa sư phụ của ta, lại giam cầm ta, còn vọng tưởng bức hết ma tính từ trong cơ thể ta ra. Đối với ngươi mà nói đó là cứu ta, nhưng đối với ta lại là giết ta! Ngươi vĩnh viễn cũng không hiểu được, sau khi bị ngươi cự tuyệt, một khắc hóa thân thành ma nội tâm cảm thấy sảng khoái cỡ nào. Chỉ có thời điểm kia ta mới hiểu được những năm sống trước kia đều là vô dụng! Ta thật vất vả mới thoát được cái gọi là chính nghĩa lúc trước, phóng thích mình, làm sao có thể chịu để ngươi bắt mình quay lại lúc trước. Ngươi gọi cái đó là cứu ta, nhưng ta lại thấy là giết ta. Cái ngươi thấy là giết ta nhưng với ta lại chính là cứu mình. Ngươi không hiểu ma, nên cho dù ngươi kiến thức uyên thâm cũng không thể nào lý giải ý nghĩ của bọn ta, sẽ không hiểu rõ tâm tư của bọn ta, bị ta tính kế thì có gì kỳ quái chứ?

Ánh mắt Đường Kiếp cổ quái nhìn nàng.

Thật lâu sau vẫn không nói được lời nào.

Băng Hoàng bị hắn nhìn khiến toàn thân sợ hãi, rốt cục nhịn không được nói:
- Ngươi nhìn ta như thế làm gì?

Đường Kiếp chậm rãi trả lời:
- Hóa ra là như thế? Hiểu rồi. Ta xác thực xem thường ngươi, cũng không thể lý giải về mà, Tuy nhiên cũng nhờ có ngươi mới khiến ta hiểu được chỗ cực hạn lúc trước của mình. Quả nhiên chỉ nhìn vấn đề từ một góc độ liền sẽ có tính cực hạn. Ngươi nói không sai, theo góc độ của ta thì tức là cứu ngươi, nhưng theo góc độ của ngươi lại cũng là giết ngươi. Ngươi làm Ma Tu có vẻ rất tốt, ta cố hết sức cứu ngươi lại không thu được kết quả tốt. Có lẽ ta thật sự sai lầm rồi…

Băng Hoàng không nghĩ tới hắn sẽ nói ra lời ấy, nhất thời ngây người.

Đường Kiếp đã nói:
- Nếu đã vậy ta đây liền thả ngươi, cho người tự do.

- Cái… cái gì?
Băng Hoàng quả thực không thể tin được lỗ tai của mình.

Nàng một đường hao hết tâm tư muốn chạy thoát khỏi kiềm chế của Đường Kiếp, vì thế không tiếc thứ gì mà làm bại lộ thân phận.

Không nghĩ tới chỉ mới nói một chút đã khiến Đường Kiếp buông tha mình.

Điều này làm cho nàng có cảm giác mình dùng hết vốn liến đánh ra một quyền lại như đánh vào bông.

Không chỉ xuất hiện cảm giác mệt lả mà còn khiến mình khó chịu.

Nhưng Đường Kiếp đã nói làm liền làm, chỉ điểm một chút trên người Băng Hoàng, thật sự giải khai cấm chế của nàng.

Sau đó Đường Kiếp nói:
- Tốt lắm, ngươi hiện giờ đã tự do, có thể rời đi rồi.

Nói xong liền vung tay áo mang theo Y Y rời đi.

Hắn vừa muốn đi, Băng Hoàng lại nóng nảy:
- Này, này, ngươi chờ một chút.

- Hả?
Đường Kiếp quay đầu nhìn nàng:
- Còn có chuyện gì?

Băng Hoàng tức giận đến dậm chân một cái:
- Ta nói ngươi cứ bỏ mặc ta như vậy sao?

Đường Kiếp ngạc nhiên nói:
- Không phải ngươi vẫn muốn tự do sao? Sao tới khi ta thả ngươi, ngược lại còn không muốn?

- Nhưng…. Nhưng….
Băng Hoàng lắp bắp nói, cuối cùng cắn răng nói:
- Nhưng thân phận Ma Tu của ta đã bại lộ. Hiện tại ngươi thả ta không phải để cho ta đi tìm chết sao?

- Hóa ra là thế?
Đường Kiếp làm ra bộ dạng bừng tỉnh:
- Nói cách khác, ngươi quả nhiên làm lộ thân phận của mình?

Lời này vừa ra, Băng Hoàng cũng ngơ ngẩn, lúc này mới ý thức kỳ thật lúc trước Đường Kiếp cũng không nắm chắc, nhưng bây giờ đã chắc chắn rồi.

Chỉ có điều việc đã đến nước này, chống chế cũng không ý nghĩa, Băng Hoàng chỉ có thể gật đầu một cái:
- Đúng vậy, bà cô này xác thực đã đem tin tức ta là Ma Tu truyền ra ngoài, ngươi muốn thế nào?

Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Ta đây liền càng không thể lưu lại ngươi.

- Nhưng sợ là giờ phút này thành chủ Quan Sơn đã biết ngươi và ma đầu có cấu kết!
Băng Hoàng kêu to.

Đường Kiếp lại thản nhiên nói:
- Hắn chỉ biết ta cùng với Ma Tu đi cùng một chỗ mà thôi, từ cấu kết từ đâu mà nói. Đừng quên thời điểm trong Túy Thư Đình, ngươi chính mốm nói qua ngươi là người bị ta bắt giữ. Nói cách khác, ngươi từ lúc mới bắt đầu liền trở thành tù binh của ta, làm sao có thể gọi là cấu kết chứ? Rõ ràng chính là lúc ta dạo chơi vô ý phát hiện ma nữ, vì chính giới xã tắc liền trượng nghĩa ra tay, bắt ngươi lại. Bọn họ nếu muốn đối phó ta, ta liền giao ngươi ra. Dù sao ngươi cũng không nguyện thoát ly ma tính, nếu ta giúp ngươi thoát ly ngược lại còn dồn ngươi vào chỗ chết. Nếu như thế liền để ngươi chết vào trong tay những người khác, vẫn là giúp ngươi một tay làm điều ngươi mong muốn.

Nói xong đã xoay người rời đi.

Băng Hoàng không nghĩ tới hắn có thể như vậy, quá sợ hãi:
- Ngươi thật sự không để ý tới?

Đường Kiếp thật sự không thèm để ý.

Băng Hoàng vừa tức vừa vội.

Nhân tính có khi chính là như thế.

Thời điểm trong tay Đường Kiếp, Băng Hoàng nghĩ hết biện pháp cũng muốn thoát khỏi Đường Kiếp, vì thế không tiếc bại lộ thân phận.

Mà khi Đường Kiếp thật sự cho nàng tự do, nàng lại luống cuống.

Hồng Hoang đại lục tuy lớn, nhưng mỗi người đều đối đầu với nàng, bất cứ người nào khi biết thân phận của mình đều nghĩ hết biện pháp giết cho thống khoái. Thiên hạ tuy lớn nhưng lại không có đất cho nàng dung thân, ngoại trừ đi theo Đường Kiếp, nàng thật sự không thể nghĩ ra một biện pháp giúp mình sống yên thân.

Tuy rằng nàng cũng từng nói qua không tự do không bằng chết đi, nhưng lời nói ác độc….. nói là đủ rồi, ngàn vạn lần không thể đảm đương. Nàng nếu muốn chết sớm đã không biết có bao nhiêu cơ hội có thể chết, làm gì giữ tới hiện tại.

Bởi vậy thời khắc này tâm tình Băng Hoàng cũng không biết làm thế nào cho phải.

Mắt thấy Đường Kiếp đã càng bay càng xa, Băng Hoàng trái lo phải nghĩ, không ngờ lại đuổi theo.

Đường Kiếp thấy nàng đuổi lại đây, ngạc nhiên nói:
- Không phải cho ngươi tự do sao? Ngươi đuổi theo làm gì?

Băng Hoàng hừ một tiếng, nhếch cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Nếu đã cho ta tự do, ta muốn đi đâu cần gì ngươi quản? Vừa lúc bản cô nương cũng muốn đi hướng này, chỉ là cùng đường mà thôi, làm sao cần ngươi tới hỏi chứ.