Hơn nữa Tân Thiên Cừu không cẩn thận để Đường Kiếp tới gần người, hoàn toàn không biết bị Đường Kiếp liên kích đánh tới, bị địch thủ chiếm đóng mà ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.

Tố Bản Quy Nguyên của hắn tuy hùng mạnh, nhưng công kích tới từ Đường Kiếp cũng liên tiếp không ngừng, mà mỗi một lần đánh đều tạo thành vết thương nặng đối với hắn, làm cho hắn không thể lập tức trở về nguyên trạng, khiến hắn ngay cả trả đòn cũng khó khăn, hình thành tuần hoàn ác tính chính là hình dạng bi thảm như hiện tại.

Dù sao lực Thời Gian đạo của Tân Thiên Cừu cũng hữu hạn, cứ luân phiên khôi phục liền biết nếu tiếp tục như vậy chính mình chắc chắn sẽ chết, không còn chú ý mặt mũi mà kêu to:
- Không cần đánh tiếp nữa, ta nhận thua, ta đầu hàng!

Giơ hai tay lên cao.

Tay Đường Kiếp dừng lại, nằm lấy Tân Thiên Cừu giống như nắm một thằng nhãi con:
- Mở đại trận ra!

Tân Thiên Cừu vội xoay tay lại chỉ về phía đại trận phía dưới, đại trận kia tự động mở ra.

Y Y đã mang theo Băng Hoàng bay ra khỏi thành.

Đường Kiếp nhìn hai người nàng vô sự, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hung hăng trừng mắt nhìn Băng Hoàng:
- Chút nữa sẽ tìm ngươi tính sổ!

Băng Hoàng lại không có chút sợ hãi, cười ha ha nói:
- Ngươi muốn làm sao tính sổ với ta? Giết ta hay sao? Bản cô nương cầu còn không được! Ha ha ha ha!

Đường Kiếp bị nàng làm nghẹn một hơi không thể tiêu, không chỗ giải phóng, quay đầu đánh một quyền về phía Tân Thiên Cừu.

Tân Thiên Cừu vừa mới khôi phục thương thế lại bị một quyền này đánh cho lập tức gục xuống, cả khuôn mặt đều bắt đầu vặn vẹo:
- Còn đánh nữa à….

Đường Kiếp cũng không để ý tới hắn, chỉ căm tức nhìn Băng Hoàng:
- Lúc trước ta đã cảnh cáo ngươi đừng vọng tưởng chạy trốn khỏi tay ta, cũng đừng ra chủ ý gì. Chỉ cần có một lần ta liền sẽ khiến ngươi chịu nhiều đau khổ. Nhưng ngươi vẫn cứ làm, hiện tại ta chẳng những che lại công lực của ngươi, còn muốn che lại tất cả hành động của ngươi, khiến mắt ngươi không thể thấy, miệng không thể nói, ngay cả ăn cơm cũng cần có người đút. Đây đều là ngươi tự tìm lấy!

Băng Hoàng lại quăng cho hắn một cái mị nhãn:
- Vậy thì sao chứ? Hay là ngươi tới hầu hạ ta đi?

- Phanh!
Đường Kiếp lại đánh một quyền vào bụng Tân Thiên Cừu.

- Tại sao lại là ta…
Tân Thiên Cừu thống khổ tới mức nói không ra lời.

Hắn đường đường là tu giả Hóa Thần, đứng đầu một thành, ở trước mặt toàn thành lại trở thành mục tiêu sống để Đường Kiếp giải phóng lửa giận.

Hắn rất muốn đánh trả, nhưng dưới lực lượng uyên thâm như biển của Đường Kiếp đã hoàn toàn bị áp chế, lực Thời Gian đạo thì bị áp bức không còn, hiện tại bị thương cũng không dám dùng Tố Bản Quy Nguyên, chỉ có thể dùng thuật pháp khôi phục.

Tân Thiếu Nương nhìn thấy cảnh này, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, thê thảm kêu lên:
- Phụ thân!

Y Y cho nàng một ánh mắt khinh thường, như thế là đang nói “Hiện tại biết rõ là ai lợi hại hơn chứ?

Đường Kiếp vẫn còn đang đối mặt với Băng Hoàng, hai người giống như gà trống hiếu chiến không ai nhường ai.

Đường Kiếp chỉ biết bất đắc dĩ nói:
- Y Y, coi chừng nàng, đừng để nàng gây chuyện nữa.

- Vâng!
Y Y đã bắt lấy Băng Hoàng.

Băng Hoàng cất tiếng cười to:
- Đường Kiếp, ngoại trừ cấm đoán một nữ nhân như ta, ngươi còn có thể làm gì? Ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?

Bị Băng Hoàng làm tức giận tới không thể nói gì, Đường Kiếp lại đánh thêm một quyền, trực tiếp khiến Tân Thiên Cừu rơi xuống từ trên không trung.

Mọi người chỉ thấy Tân thành chủ xưa nay cao cao tại thượng lại bị người khác đánh rơi xuống đất như đánh bóng, sợ tới mức phát ra tiếng hô, cùng nhau chạy mất dạng.

Đợi khi Tân Thiên Cừu mặt bầm tím ngồi dậy, chỉ thấy Đường Kiếp đã cưỡi mây cuốn theo Y Y và Băng Hoàng rời đi.

- Khốn kiếp!

Tân Thiên Cừu chưa khi nào chịu qua khuất nhục như thế, nhìn bóng lưng Đường Kiếp rời đi phía xa, trong mắt đã toát ra lửa giận thù hận.

- Phụ thân!
Xa xa là Tân Thiếu Nương đang chạy tới.

Nhìn nữ nhi của mình đã chạy tới, trong lòng Tân Thiên Cừu đột nhiên phát lên một cỗ tức giận, đưa tay tát một cái, ném Tân Thiếu Nương trên mặt đất.

Tân Thiếu Nương không nghĩ tới sẽ bị đánh, bị một cái này làm lặng người:
- Phụ thân, ngài…

Tân Thiên Cừu chỉ vào nữ nhân mắng to:
- Đều là ngươi! Nếu như không phải ngươi cả ngày gây chuyện thị phi, làm sao hại ta mất mặt như thế được! Anh danh cả đời của lão phu đều bị ngươi làm hỏng!

Vừa nghĩ tời bại trận hôm nay truyền đi, nhất định mỗi người đều biết mình bị làm nhục, từ nay về sau sẽ không nể mặt thành chủ Quan Sơn, cũng có rất nhiều người nghi ngờ thực lực của mình, chỉ sợ phiền toái sẽ cuồn cuộn kéo tới không dứt, trong lòng lại vô cùng bi phẫn.

Đang lúc vô cùng bi thương tuyệt vọng, đột nhiên phát hiện ra một ít khác thường.

Tân Thiên Cừu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa trên mặt đất, một mảnh Nhân Uân Tử Khí đang bao phủ.

- Đây là…
Tân Thiên Cừu kinh ngạc thất thanh.

Một khắc này hắn đã quên đau khổ mình gặp phải, tiến lên nhìn kỹ.

Chỉ thấy nơi phát ra tử khí rõ ràng là máu tươi trên mặt đất.

Máu tươi kia hiện lên màu nâu đen, có chứa một cỗ ma lực kỳ dị, nhìn lâu sẽ có cảm giác mê muội.

Cho dù cảm giác mê muội này không có hiệu quả với Tân Thiên Cừu, nhưng hắn vẫn cảm nhận được bên trong đó chất chứa ma lực.

- Ma huyết, đây là ma huyết!
Tân Thiên Cừu thất thanh kêu lên:
- Quan Sơn thành của ta lúc nào lại có ma huyết? Chẳng lẽ có ma đầu lẫn vào trong thành?

Một chuyện ma huyết, sự tình vô cùng trọng đại!

Tân Thiên Cừu không do dực nữa, phát động một chút lực Thời Gian còn sót lại của mình.

Lúc này đây lực Thời Gian đạo của hắn không phải dùng để khôi phục bản thân mà là trực tiếp tác dụng vào một khu vực, ngược dòng thời gian, nhìn chuyện đã phát sinh, hắn muốn biết huyết này rốt cục từ đâu mà tới.

Đây cũng là một loại phương thức sử dụng khác của Tố Bản Quy Nguyên, tuy nhiên bởi vì phương hướng chủ công của Tân Thiên Cừu nên chỉ có thể thỉnh thoảng lâm vào.

Cũng may ma huyết này rõ ràng là mới lưu lại, với đạo lực hiện hữu của Tân Thiên Cừu đã đủ để ngược dòng.

Thời khắc này Tố Bản Quy Nguyên được triển khai, Tân Thiên Cừu dọc theo tuyến thời gian này một đường quay lại quá khứ, tất cả phát sinh trên mảnh thổ địa này đều tái hiện trong mắt Tân Thiên Cừu.

Rất nhanh Tân Thiên Cừu liền nhìn thấy một ngụm máu tươi hiện ra, sau đó nó bay về koong trung, rơi vào trong miệng một nữ nhân.

Băng Hoàng.

Ánh mắt nữ nhân kia lạnh lùng mang theo giảo quyệt vô tận.

Toàn thân Tân Thiên Cừu chấn động, ảo cảnh biến mất, ngược dòng chấm dứt.

Tân Thiên Cừu đã bật thốt kêu lên:
- Đường Kiếp ngươi thật giỏi, dám cấu kết với ma đầu Hồng Mông. Ha ha ha ha, lần này ngươi nhất định phải chết!

Trên mặt đã vặn vẹo vui sướng vì báo được đại thù.

Sau khi rời khỏi Quan Sơn thành, một đường bay đi Đường Kiếp vẫn không nói lời nào, chỉ có điều mặt lại âm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Băng Hoàng thấy hắn như thế, tròng mắt đảo vòng hỏi:
- Này, nghĩ gì mà mất hồn thế?

Đường Kiếp ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi nói:
- Suy nghĩ ngươi rốt cục vì sao lại làm như thế?