Thằng này da mặt cũng thật quá dày, rõ ràng bản thân hắn bị Đường Kiếp chém tán loạn, lộn xộn, đón thêm vài lần nữa liền có thể trở thành con rết rồi, thế nhưng những lời nói ra lại quá đường hoàng, giống như người bị chặt chính là Đường Kiếp mà không phải hắn.

Đường Kiếp chỉ cười cười mà không so đo, chắp tay nói:
- Đa tạ đại đức của thành chủ.

Xem như nhận thua.

Một đám người xem náo nhiệt phía dưới không rõ tình hình, chỉ nghe được Đường Kiếp nhận thua liền hưng phấn quát lên, hô to thành chủ vạn tuế, thành chủ vô địch.

Tân Thiên Cừu dương dương đắc ý hiện ra chân thân, giống như chính mình là người vô địch.

Nữ nhi Tân Thiếu Nương của hắn cũng đắc ý cười to, nói với Y Y:
- Thế nào? Vẫn là gia phụ tốt hơn chứ? Tiểu nương tử vẫn nên bỏ huynh của ngươi theo ta thì tốt hơn.

Y Y liếc mắt, hoàn toàn không nói được gì với đóa hoa bách hợp này.

Lúc kia, ai cũng không chú ý tới Băng Hoàng đang cúi đầu cười lạnh.

Nàng khẽ quay đầu lại, nhìn về một vị trẻ tuổi đứng cách đó không xa, kia chính là một trong tứ công tử của Quan Sơn, quang cho hắn một ánh mắt quyến rũ.

Người trẻ tuổi kia bị Băng Hoàng nhìn khiến tâm thần nhộn nhạo, nhưng đã quên Băng Hoàng là nữ nhân của ai, cứ như vậy bị mê hoặc mà đi qua:
- Vị cô nương này…

- Xuỵt….
Băng Hoàng đã giơ tay chỉ lên, dùng ánh mắt nhìn Y Y cách đó không xa.

Nàng nhẹ nói:
- Ngươi có thể giúp ta làm một chuyện không?

Người trẻ tuổi kia vội nói:
- Cô nương có gì dặn dò cứ nói, tại hạ nguyện làm theo. Tuy nhiên nếu cứu cô nương ra….

Hắn do dự một chút, chỉ chỉ không trung. Ý kia hiển nhiên là nói, người cướp ngươi là một Tử Phủ, ta cũng không thể cứu ngươi…

Băng Hoàng lại cười lắc đầu:
- Ta chỉ muốn…

Lời của nàng đột nhiên trở nên yếu ớt, sau khi nói vài chữ, mấy chữ phía sau liền không nghe rõ.

- Cái gì?
Người trẻ tuổi kia không nghe thấy, liền mượn cớ dựa sát vào một chút, đem lỗ tai đặt bên cạnh môi đỏ mọng của Băng Hoàng.

Trong mắt Băng Hoàng đã hiện lên một tia sát khí:
- Ta nói…. Mượn máu của ngươi dùng một chút.

Một ngụm cắn lấy lỗ tai của người trẻ tuổi kia.

- A!
Tiếng kêu thê lương xé rách khoảng không, phá vỡ yên lặng.

Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy trong miệng Băng Hoàng ngậm một cái lỗ tai, đang điên cuồng cười lớn, mà một trong tứ đại công tử Quan Sơn thì máu chảy như rót.

Người này cũng là người tu luyện, điểm tổn thương ấy kỳ thật cũng không đáng nói.

Vấn đề là tới quá đột ngột, trong lòng không có phòng bị, bị đau liền kêu ra tiếng.

Thời khắc này trong lòng phẫn nộ, hô to:
- Ngươi nữ nhân ti tiện!

Đã đưa tay đánh về phía Băng Hoàng.

Băng Hoàng tuy là tu giả Hóa Hồn, nhưng công lực toàn thân của nàng đều bị Đường Kiếp che lại, căn bản không thể dùng, chỉ có thể trở mắt nhìn một chưởng này đánh xuống, cũng hoàn toàn không sợ ngược lại còn ưỡn ngực nghênh đón.

Một chưởng này đánh thẳng vào ngực Băng Hoàng, Băng Hoàng kêu rên bay lên, ngửa mặt phun ra một ngụm máu tươi.

Công tử Quan Sơn kia còn bổ thêm một kích, lúc này Y Y cũng đã phản ứng kịp, vội kêu ra tiếng “Dừng tay” liền giơ tay đánh ra một đạo lục quang, ngăn trở công kích của người nọ.

Tuy nhiên một cái xuất thủ này của nàng cũng khiến những người khác ra tay.

Tân Thiếu Nương dịu dàng quát một tiếng, lại tiếp tục ra tay đối với Y Y, cùng lúc đó một ít tu giả khác của Quan Sơn cũng đều ra tay.

Những người này vốn là người một thành, cùng chung mối thù, liên hợp ra tay khiến Y Y cũng không thể địch lại.

Đường Kiếp thấy thế liền kinh hãi, đang muốn cứu trợ lại phát hiện cửa thành Quan Sơn này đã bị đại trận phong tỏa, muốn mình tới cứu sợ không kịp. Quay đầu lại kêu lên:
- Tân thành chủ, còn không bảo bọn họ dừng tay.

Tân thành chủ thấy thế hừ nói:
- Người của ngươi xuống tay trước.

Hắn vốn không nguyện ý thả người, vừa rồi bất đắc dĩ hắn mới lấy thái độ người đắc thắng nói chuyện với Đường Kiếp, hiện tại Đường Kiếp muốn hắn thả người của hắn, kia rất mất mặt, cho nên tốt xấu cũng muốn nói vài lời hợp thời điểm, cuối cùng một câu lần sau không được thế này rồi thả người, tỏ vẻ rộng lượng mới là lẽ phải.

Chỉ có điều tuy hắn nghĩ như vậy, nhưng Đường Kiếp lại không có thời gian chơi đùa với hắn.

Mọi người phía dưới rất mãnh liệt, đã cùng ra tay về phía Y Y, làm cho Y Y phải thả ra Vân Mẫu Chiến Khôi và Đậu Binh trợ trận, nhưng mắt thấy cũng đã chống đỡ hết nổi, để tránh bị thương cũng chỉ có thể dùng Chu Thiên Tinh Thần Vạn Bảo Đại Trận đồ. Một khi vật ấy được xuất ra, đến lúc đó chết là lẽ đương nhiên, rất khó có thể hóa giải. Muốn chết chính là Y Y còn phải bảo vệ Băng Hoàng, thời gian chống đỡ cũng sẽ ngắn đi.

Vừa nghĩ tới đây, Đường Kiếp đâu còn tâm tư nói nhảm với hắn, liền đánh một quyền về phía đại trận.

Hắn mạnh mẽ đánh về phía đại trận, đối với Tân Thiên Cừu mà nói giống như cưỡng ép đánh vào mặt, cả giận nói:
- Lớn mật!

Vung tay lên đã là một mảnh sương gió bay qua.

Hắn còn đang đắm chìm trong trạng thái Đường Kiếp ăn nói khép nép với mình, ngay cả đại thần thông cũng không dùng, nghĩ đến chỉ cần tiện tay phất phất vài cái có thể khiến Đường Kiếp bại lui.

Đường Kiếp cũng không còn kiên nhẫn, đánh lại một quyền quát:
- Cút ngay!

Ầm!

Diệt Ma Quyền!

Chiến Hoàng Đồ lục thức thứ nhất Diệt Ma Quyền được triển khai, lúc này Đường Kiếp cũng không lưu thủ, một tay đấm khổng lồ tung ra đánh thẳng vào trên người Tân Thiên Cừu, Tân Thiên Cừu chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng khổng lồ từ trước tới nay chưa có trực tiếp đè sập mình.

Dưới cỗ sức lực lớn này, hắn liền giống như ngôi sao ngoài không giang bị đánh từ trên trời xuống, ầm ầm đụng vào trong thành đại trận, kích động ra ánh sáng mờ đầy trời.

Va chạm kịch liệt khiến mọi người cả kinh ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy thành chủ mới vừa rồi đại triển thần uy khiến đối phương nhận thua của bọn họ đã bị trực tiếp đánh rơi xuống, nhất thời đều si ngốc, ai cũng không biết là tại sao.

- Khốn kiếp, ngươi… đánh lén!
Tân Thiên Cừu sĩ diện, lúc này thời khắc mấu chốt liền suy nghĩ hô lên một câu như vậy, xem như là một công đạo, ý kia không phải là ta đánh không lại hắn mà hắn vừa mới giả vờ nhận thua để đánh lén ta.

Đường Kiếp hừ một tiếng:
- Vậy thế này thì sao?

Lại đánh ra một quyền nện ở trên người Tân Thiên Cừu, gần như muốn đánh thân thể hắn bị vỡ nát.

Tân Thiên Cừu hoảng hốt, vội phát động Tố Bản Quy Nguyên hồi phục bản thân, nhưng ngay sau đó Đường Kiếp đã phi thân lao xuống bắt lấy Tân Thiên Cừu, nhìn về phía màn hào quang trên đại trận nói:
- Cái này thì sao?

Liền xem Tân Thiên Cừu trở thành bao cát mà hung hăng nện ở trên màn hào quang, cứ tiếp tục như thế.

Cứ như thế xem Tân Thiên Cừu trở thành vũ khí bắt đầu điên cuồng đánh lên trên đại trận.

Tất cả mọi người trong thành nhìn thấy đều choáng váng.

Tân Thiên Cừu vừa mới còn vênh váo tự đắc tuyên bố thắng lợi thời khắc này bị Đường Kiếp đánh tới mức không thể phản kích, hoàn toàn lảo đảo lộn nhận thức của mọi người.

Tân Thiên Cừu cũng là xui xẻo, kỳ thật thực lực của người này cũng tương đối mạnh, thế nhưng lại hoàn toàn bị Đường Kiếp khắc chế.