Tân Thiên Cừu cũng không nghĩ tới Đường Kiếp dưới loại tình huống này vẫn còn có dư lực công kích. Quỷ thủ này của hắn chính là một loại thần thông tu luyện nhiều năm mà thành, gọi là Phệ Linh Quỷ Thủ, chỉ cần đánh trúng đối phương có thể điên cuồng cắn hút sinh mạng linh khí của hắn, có thể nói vô cùng nham hiểm trong người cho dù không bị hút tới tử vong cũng sẽ khiến lực lượng giảm đi, khó có thể phản kích. Nhưng Đường Kiếp lại giống như không có chuyện gì, có thể phản công chính mình khiến hắn kinh ngạc. Hắn không biết thân Thể Tu của Đường Kiếp vô cùng dũng mãnh, tuy rằng Đường Kiếp không chủ động sử dụng, nhưng nếu trúng chiêu vẫn sẽ phát huy tác dụng cơ bản.

Tuy nhiên một trảo này vẫn khơi dậy lửa giận của Đường Kiếp.

Hắn nói nhỏ:
- Cũng nên để ngươi nhìn thấy bản lĩnh của ta!

Theo tiếng nói nhỏ của hắn, quanh người liền hiện ra một đoàn hồng quang, phía trên Nguyên Dương Châm lượn lờ một mảnh hỏa diệm ngập trời, trên bầu trời thì hiện ra đao mang vô tận.

Huyết Nhục Ma Bàn! Thương Vân Thánh Hỏa! Thiên Kiếp Thần Đao!

Bị Tân Thiên Cừu chọc giận, Đường Kiếp rốt cục dùng ra một ít thủ đoạn cường đại của mình.

Vì thế mọi người liền nhìn thấy cảnh tượng toàn bộ không trung bốc lên một mảnh máu và lửa.

Ánh lửa hoàn toàn áp chế sương hoa băng tuyết, huyết quang thì như nhựa cao su khiến không khí đều dính nhớp.

Tân Thiên Cừu kinh hãi phát hiện, dưới huyết sắc này, hành động của mình ngược lại còn bị Đường Kiếp ảnh hưởng tới, tiết tấu trở nên thong thả, thậm chí ngay cả ý niệm trong đầu cũng chậm rãi nảy sinh, giống như Hàn Băng Tuyệt Ngục của hắn!

So với lúc trước, theo Đường Kiếp một đường tu vi tinh tiến, uy năng thần thông của Huyết Nhục Ma Bàn tăng lên nhiều. Khi hắn ở Tâm Ma kỳ liền có thần thông, là thứ duy nhất nâng cao theo tu vi nâng cao của hắn, vĩnh viễn sẽ không bị thụt lùi.

Thời khắc này thi triển ra, kéo nên sông dài huyết sắc trăm dặm. Huyết khí vô tận của Đường Kiếp trở thành căn cơ mạnh nhất để nó phóng đại uy năng, cuồn cuộn mà đến, lại phối hợp với Trường Sinh kiếm kia, vì thế trong thiên địa chỉ còn lại có công kích của Đường Kiếp.

Lúc này Tân Thiên Cừu đã bị Đường Kiếp làm cho choáng váng.

Dù hắn nhập đạo Thời Gian, bách chiến bất tử, nhưng vẫn không chịu được dưới công kích hung mãnh sắc bén như thế này. Một đạo lại một đạo vết thương xuất hiện, lại lần lượt biến mất. Uy lực của Nguyên Dương Châm khổng lồ, mỗi một lần mang đến thương tổn đều vượt xa so với tưởng tượng, làm cho Tân Thiên Cừu không thể không lập tức sử dụng lực Thời Gian đạo để khôi phục thương thế.

Kết quả chính là lực Thời Gian đạo tiêu hao nhanh như gió.

Công kích của Đường Kiếp chỉ có tăng mà không giảm, chẳng những không có xu thể yếu kém mà ngược lại càng đánh càng mạnh.

Tân Thiên Cừu âm thầm kêu khổ, nghĩ thầm mình sao lại đụng tới một đối thủ như thế chứ. Rõ ràng không có sở trường đại đạo, nhiều loại thủ đoạn đánh đến lại có chút cường lực. Lại không chú ý tới dưới chân của Đường Kiếp đang mơ hồ tạo ra một quầng sáng.

Quầng sáng này cũng không thấy được dưới sự che lấp của máu và lửa, cộng thêm ánh đao kiếm khí vô tận kia, cho dù là Tân Thiên Cừu cũng không thể phát hiện. Nhưng đạo vân huyền ảo trong quầng sáng lại biểu lộ đó là cái gì.

Động Sát vực!

Đường Kiếp mở ra Động Sát vực, tất cả công kích đều rơi vào trong mắt hắn, hết thảy đều trở thành không thể che giấu.

Tuy nhiên giờ phút này Đường Kiếp mở nó ra không phải vì muốn chiến thắng đối thủ, mà là để nhìn thấy đạo pháp thời gian của hắn.

Tuy rằng Trí Tuệ Đạo không tăng trưởng chiến lực bản thân, nhưng đối với phá giải Đạo Niệm, lĩnh ngộ đại đạo lại có tác dụng tăng thêm không thể tin nổi.

Đường Kiếp có thể ngộ được mười hai đại đạo, hơn phân nửa đều là do cái này.

Mặc dù như thế, trên đại đạo hắn vẫn có quá nhiều thứ không đủ, cũng vì thế mỗi khi có cơ hội học tập hắn liền sẽ không bỏ qua.

Tân Thiên Cừu có thể vào Thời Gian đạo cũng có thể coi là nhân tài hiếm có. Thời Gian vốn là một đạo khó lĩnh ngộ nhất trong mười hai đạo, cho dù Đường Kiếp đã lĩnh ngộ được một ít cũng có cảm giác chênh lệch quá xa, hiện giờ vừa có cơ hội học tập, Đường Kiếp tự nhiên không muốn bỏ qua.

Hắn cường hơn so với Tân Thiên Cừu, Thể Tu cho dù không cần sử dụng thì thần trân trong tay cũng nhiều hơn so với Tân Thiên Cừu, bởi vậy thời khắc này một kiếm lại một kiếm vỗ tới, thường thường sẽ tạo thành một ít thương thế trên người Tân Thiên Cừu, sau đó nhìn Tân Thiên Cừu khôi phục.

Dưới tác dụng của Động Sát, đạo vân bí ẩn như ẩn như hiện, lực đạo huyển ảo vận hành lúc ra lúc vào, thời gian vận chuyển huyền ảo chậm rãi hiện ra trước mặt Đường Kiếp.

Nếu không hiểu Thời Gian đạo, chỉ nhìn như vậy, cho dù có thể nhìn thấy một ít cũng chỉ giống như ngắm hoa trong sương, cái hiểu cái không.

Nhưng Đường Kiếp vốn là người ngộ đạo Thời Gian, thậm chí nắm giữ vận dụng thời gian tiến hành công kích, thời khắc này lại quan sát Tân Thiên Cừu vận hành Thời Gian đạo liền có thể mơ hồ nắm chắc.

Một lần không được liền tới thêm một lần.

Trường Sinh kiếm kết hợp với Thiên Kiếp Thần Đao, Huyết Nhục Ma Bàn tận tình thi triển ra, không ngừng tạo nên thương thể đối với Tân Thiên Cừu, lại không ngừng chờ hắn khôi phục.

Cứ như vậy chiến đấu một thời gian, Tân Thiên Cừu phát hiện người bị thương chung quy là mình.

Dù là hắn bất tử, nhưng lực Thời Gian đạo lại hữu hạn.

Trong lòng khiếp sợ, rốt cục sinh ra một tia sợ hãi, biết lần này là đụng phải ổ kiến lửa, liền quyết định thét dài một tiếng.

Theo tiếng hú gọi này của hắn, sau lưng đã hiện ra một Kim Luân ảnh thật lớn.

Kim Luân kia vừa ra liền chiếu sáng ngàn dặm, tràn ngập uy nghiêm vô tận, ngay cả Đường Kiếp cũng khẽ run trong lòng, biết thủ đoạn kế tiếp tất nhiên là thủ đoạn Tân Thiên Cừu ẩn giấu.

Tuy rằng hắn nghĩ kĩ với thân thể tiên linh của mình, cộng thêm Vạn Cổ Trọng Lâu cũng không e sợ thủ đoạn này, nhưng cũng không nghĩ muốn bại lộ thực lực.

Nguyên Dương Châm ngang trời vung lên, sau khi ngăn cản một kích của Tân Thiên Cừu, rốt cục lui về phía sau nói:
- Tân thành chủ, ta và người không có thù oán, cần gì phải vì một chút chuyện nhỏ mà liều mạng. Đạo pháp Tố Bản Quy Nguyên đích xác là mạnh mẽ vô song, tại hạ dùng hết thủ đoạn cũng không thể thắng, hiện giờ pháp lực hao hết, lực không thể xuất ra, chung quy không phải đối thủ của Thiên Tôn. Đường Kiếp nguyện chịu thua, kính xin thành chủ mở một lối thoát. Nếu không tại hạ sẽ liều chết mà đến!

Lời này của hắn mặt ngoài là cầu xin tha thứ, kỳ thật cũng là cấp cho Tân Thiên Cừu một cơ hội, nhắc nhở Tân Thiên Cừu đừng tưởng rằng chỉ ngươi mới có thủ đoạn ẩn giấu.

Tân Thiên Cừu ngây cả ngươi, lại hồi tưởng tới thái độ nước chảy mây trôi lúc trước của Đường Kiếp, thực không giống bộ dạng liều mạng. Mặc dù nói Kim Luân chiếu sáng này ký thật cũng không phải quân bài chưa lật cuối cùng của hắn, nhưng sau khi chứng kiến thực lực của Đường Kiếp, Tân Thiên Cừu không có tự tin có thể thắng được đối phương.

Hắn biết rằng đối phương là đang tạo cho mình một bậc thang, ngẫm nghĩ một chút cũng chỉ có thể nhận ý tốt của Đường Kiếp, hừ một tiếng:
- Ngươi đã xin lỗi thì ta cũng không tính toán nữa. Cần biết Quan Sơn thành ta không phải là nơi ai muốn đến muốn đi gì cũng được, cho người chút giáo huấn ngày khác cũng biết tôn trọng.