Khi một người có thực lực không thua mình đột nhiên hiện ra trong thành thị của mình, nếu như là Hóa Thần ở Tê Hà Giới sẽ mừng rỡ như điên, vui mừng vì Tê Hà Giới lại xuất hiện một vị cường nhân có thể đối thoại với mình, sẽ không tịch mịch, cũng ầm ĩ la hét muốn tới luận bàn một phen, dù sao người giỏi đều như vậy nên cũng có vài phần thông cảm lẫn nhau.
Nhưng đối với Hóa Thần Hồng Hoang đại lục mà nói, cái này có khả năng muốn thâu tóm, không ai biết là người có thế lực lớn hơn mình có động tâm với mình hay không, trừ phi đạt tới cấp bậc châu phủ, nếu không cho dù là Địa Tiên cũng không dám an tâm.
Bởi vậy thời khắc này vừa thấy Đường Kiếp biểu lộ thực lực, ý niệm đầu tiên toát ra trong đầu tân thành chủ chính là ai muốn đối phó ta? Trong đầu nháy mắt đã hiện lên bảy tám cái tên, đều là những kẽ có ân oán với mình, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, trong tay đã vẻ ra một nữa vòng tròn nhấn một cái về phía Đường Kiếp phương xa.
Chiêu thức ấy đi ra, không giống như ngụ công cho lễ như vừa rồi, mà là chính thức xuất thủ.
- Hàn Ly Thủ!
Thấy một màn như vậy, nhưng người đứng xem cùng nhau kêu lên.
Cho thấy chiêu thức ấy cũng không phải dạng vừa.
Chỉ thấy trong tay tân thành chủ kia đã trào ra một trường xà huyền băng, đắc ý rung đùi cắn về phía Đường Kiếp.
- Khí kình Hóa Linh?
Đường Kiếp thuận miệng nói nhỏ một tiếng.
Tu luyện tới cảnh giới như bây giờ, linh khí đã không còn là lực lượng ngọn nguồn, thân mình có thể thiên biến vạn hóa, hình thành vô số huyền bí.
Vị tân thành chủ trước mắt này lại trực tiếp dùng linh khí hóa thành Hàn Ly đánh tới phía mình.
Đường Kiếp không kinh sợ mà còn mừng rõ, chỉ điểm đón lấy Hàn Ly kia, trong tay ngưng tụ linh khí, cũng hóa thành một đạo mũi tên nhọn đâm ra, chính là Kim Hành lực.
Một tên một ly này đụng vào nhau, phát ra kình khí mãnh liệt không thể che dấu.
Chợt nghe ầm một tiếng, toàn bộ Túy Thư Đình đều bị nổ tung, ngay sau đó tất cả mọi người đứng xem cũng bị sóng khí kia trực tiếp thổi bay.
Lúc này tân thành chủ lại không khôi phục lại đình mà bay thẳng ngút trời, trầm giọng nói:
- Xin hỏi tính danh?
- Đường Kiếp!
Đường Kiếp tùy ý trả lời:
- Có qua mà không có lại là vô lễ, ngươi cũng tiếp của ta một quyền.
Nói xong đánh ra một quyền về phía tân thành chủ ở xa.
Tân thành chủ kia chỉ khẽ kêu một tiếng, đưa tay lại là một hàn ly thủ bay ra, chỉ có đều ngay khi hàn ly thủ bay ra, chưởng thế của hắn vừa thu lại, hàn ly kia đột nhiên đầu có hai sừng, bụng mọc bốn vó, hóa thành một Cự Long Băng Sương.
- Hóa Long quyền! Là Hóa Long quyền của tân thành chủ!
Mọi người phía dưới thấy một màn như vậy đều quát ra tiếng, một đám hưng phấn chỉ trỏ.
Cùng lúc đó, trên Quan Sơn thành, đại trận thủ hộ được phát động, một mảnh quầng sáng mở ra bao lại cả tòa thành trì.
Mọi người phía dưới đang được đại trận thủ hộ hoàn toàn không sợ, ngược lại còn chỉ trỏ phía trên.
- Không biết là tu giả phương nào mà lại dám đấu một trận với tân thành chủ, chẳng lẽ muốn chết sao?
- Hóa Long quyền vừa ra, người này chắc chắn phải chết.
Một đám đều nghị luận.
Mắt thấy Cự Long Băng Sương kia đang gào thét bay tới, Đường Kiếp lại chỉ lắc đầu:
- Hàng giả cuối cùng vẫn là hàng già, cái này khí thế không được một phần vạn của hàng thật.
Hắn nói lời này cũng không nhanh, nhưng kỳ quái là mãi đến khi hắn nói hết lời, long kia lại không thể bơi tới bên cạnh hắn, dường như bên cạnh hắn có một không gian vô hình nào đó, cho dù băng long kia có tới lui thế nào cũng khó có thể vượt qua, khiến tân thành chủ nhìn thấy cũng khẽ biến sắc.
Sau đó chỉ thấy Đường Kiếp nhẹ giơ ngón tay lên, chỉ về phía Cự Long Băng Sương kia, đầu ngón tay phát ra một chút hào quang dừng ở trên Băng Long kia, Băng Long đột nhiên rít gào một tiếng, thân rồng to như vậy lại biến mất vô tung, chỉ để lại một mảnh không trung băng sương ngập nước.
Cảnh tượng này khiến mọi người đều choáng váng.
Tân thành chủ lại biến sắc, pháp thuật bị phá không sao, quan trọng hơn chính là đối phương ra tay hai lần, chính mình thế nhưng không thể nhìn ra lai lịch của đối phương. Trong lòng của hắn thầm giận, sát ý nổi lên.
Tử Phủ giận dữ, thiên địa không ánh sáng.
Ngay sau đó cả mảnh thiên địa của Quan Sơn thành đều bao phủ một mảnh băng sương, cho dù có đại trận thủ thành, vô số cư dân vẫn cảm thấy một cỗ hơi lạnh thấu xương đánh úp lại, ngay cả linh hồn cũng muốn lâm vào đông cứng.
Đường Kiếp cũng cảm giác được đối phương nổi lên sát tâm, hơi kinh ngạc một chút, vốn hắn chỉ làm điều mình thích, đọ sức một chút, tuy nhiên thoạt nhìn bạn hữu này lại không thích đùa, đánh hai cái đã nổi điên, bắt đầu niệm động.
Đây là muốn chơi lớn sao.
Đường Kiếp nhíu nhíu mày nói:
- Tại hạ là Đường Kiếp, chỉ là đi ngang qua nơi này.
Hắn không nói lời này còn tốt, vừa nói lời này, tân thành chủ đã ha ha cười lạnh:
- Sao? Đánh xong liền muốn rời đi à? Đâu có dễ dàng như vậy?
Sau khi xuất thủ hai lần, tân thành chủ đại khái cũng đoán ra Đường Kiếp chỉ là người đi ngang qua.
Thế nhưng thì sao chứ?
Nếu Đường Kiếp là một thế lực nào đó phái đến dò xét mình, chính mình tất nhiên phải cho đối phương một phản kích mạnh, khiến đối thủ biết Tân Thiên Cừu hắn không phải là một ông lão; nếu không phải, chính mình cũng phải nuốt trôi đối phường —— trên phương diện cá lớn nuốt cá bé, cạnh tranh kịch liệt, Hồng Hoang đại lục hơn xa so với Tê Hà Giới.
Cho nên bất kể là đúng hay không, cũng không thể khiến người này dễ dàng rời khỏi!
Nơi này là địa bàn của hắn, cho dù đối phương là Hóa Thần, dựa vào địa lợi thì người thắng cuối cùng sẽ chỉ là hắn, huống chi hắn còn là một Thiên Tôn.
Chỉ cần đánh bại người này, kết quả tốt nhất là thu phục Đường Kiếp, dưới trướng có nhiều cường lực; kết quả bình thường là giết chết Đường Kiếp, đạt được tất cả bảo vật của một tu giả Hóa Thần; kết quả kém nhất là để hắn chạy đi, sau đó lại kết thêm một kẻ thù.
Về phần không thắng được đối phương, Tân Thiên Cừu lại không hề nghĩ tới.
Thời khắc này sau khi nói xong, hai mắt hắn trợn lên, chỉ thấy vô số bong tuyết từ trên trời giáng xuống.
Tháng sáu tuyết bay, giữa hè ngân trang!
Theo bông tuyết ngập tràn khoảng không bay xuống, Đường Kiếp chỉ cảm thấy hành động của mình có chút gian nan, ngay cả tốc độ vận chuyển linh khí của chậm lại, thậm chí ngay cả ý niệm trong đầu cũng bị đông cứng, niệm động pháp sinh, nếu ngay cả ý niệm trong đầu cũng bị đông lại thì làm sao có thể pháp sinh?
Đây đúng là Hàn Băng Tuyệt Ngục thần thông của Tân Thiên Cừu.
Môn thần thông này đông lại không chỉ có thân thể, ngay cả thần hồn cũng chịu ảnh hưởng, khiến lối suy nghĩ bị thay đổi, ngay tiếp theo cả người đều trở nên trì trệ chết lặng.
Thời khắc này khi Hàn Băng Tuyệt Ngục được triển khai, Tân Thiên Cừu kia đã nhe răng cười độc ác vươn một trảo, chộp về phía Đường Kiếp.
Một trảo này xuất ra tựa như Long Vũ Cửu Thiên, ngạo mạn vô biên không chịu nổi, hoàn toàn không thể so sánh nổi với chiến đấu lúc trước.
Đứng ở trên bầu trời cao cao, mắt thấy Tân Thiên Cừu xuất ra một trảo này, trong lòng Đường Kiếp cũng có thêm vài phần tức giận.