Đường Kiếp cũng không nhiều lời, tự tìm chỗ ngồi xuống, gọi chút thức ăn liền ngồi trong lầu ngắm phong cảnh.
Ngồi không bao lâu, chợt nghe bên ngoài có người tiến vào.
Cũng là vài tên tu giả trẻ tuổi áo gấm hoa phục từ bên ngoài tiến vào, vừa tiến vào vừa hi hi ha ha cười nói:
- Thế nào? Tư vị của người đứng đầu Ỷ Thúy các không tồi chứ?
- Lý huynh thật là quen biết rộng, Ngọc cô nương kia quả nhiên là báu vật nhân gian, quyến rũ trời sinh, lại còn có được Xá Nữ Phù Dương công khó có được nhất, lúc giao hợp lấy âm bổ dương, âm dương giao thái, rất tốt cho tu vi, là một nơi đáng để đi.
- Đợi ít ngày nữa ta giới thiệu ngươi một nơi để đi, sẽ khiến cho Trình huynh vui mừng mà quên trở về.
Mấy người kia ba hoa khoác lác, trong miệng nói chuyện nam nữ lại không hề khiêm tốn, hồn nhiên không quan tâm tới ánh mắt của người khác.
Đường Kiếp chỉ nhíu nhíu mày, cũng không thèm để ý tới.
Chỉ có Băng Hoàng nghe xong, trong mắt liên tục xuất hiện vẻ kinh dị.
Vừa vặn sau khi đoàn người kia tiến vào lại ngồi xuống bàn đối diện Đường Kiếp, cách đám người Đường Kiếp khá xa, sau khi nhìn thấy Băng Hoàng và Y Y liền ngẩn ra, trong mắt lập tức hiện ra vẻ mất hồn.
Tuy trong thiên hạ đồ khinh bạc nhiều, nhưng chân chính tới phi lễ lại rất ít. Hơn nữa tửu lâu này người không tu không được vào, Đường Kiếp và ba người ngồi ở chỗ này vừa thấy đã biết là tu giả, dưới tình huống không biết sâu cạn vẫn là ít chọc tốt hơn.
Vài tu giả trẻ tuổi tuy ăn chơi trác tang nhưng cũng là gia giáo rất nghiêm, biết rõ không nên tùy tiện trêu chọc người khác, bởi vậy tâm chỉ khẽ giật mình nhưng không chủ động trêu chọc, cũng giảm đi phiền phức cho Đường Kiếp.
Nhưng bọn họ không trêu chọc, Băng Hoàng lại chủ động đứng lên câu dẫn.
Nhưng thấy ánh mắt nàng đưa tới, như sóng nước mùa thu, như cười như không khiến mấy tu giả trẻ tuổi nhìn thấy đều run rẩy trong lòng.
Sau đó Băng Hoàng làm tiếp một bộ dạng nũng nịu vô lực, giữa chân mày đều là mị ý, ánh mắt nhìn đám tu giả trẻ tuổi kia có thêm vào phần mềm mại.
Loại động tác nhỏ này tự nhiên không thể gạt được Đường Kiếp, nhướn mày nói:
- Ngươi đã thấy đủ chưa?
Nghe lời quảo mắng đo, lúc này khuôn mặt Băng Hoàng tái đi, vẻ mặt lập tức trở nên đau thương vô cùng, hai mắt ngập nước, trong nháy mắt đúng là bộ dạng khổ sở đáng thương, nước mắt sắp rơi xuống, vẻ mặt khiến người khác đau lòng.
Cảnh tượng này đập vào trong mắt vài tên tu giả trẻ tuổi, tư vị lập tức bất đồng, thoạt nhìn liền giống như Đường Kiếp đang khi dễ Băng Hoàng.
Có người không kiềm nén nổi tính khí đã kêu lên:
- Này, bên kia, người ức hiếp nữ nhân thì có bản lãnh gì chứ?
Nhìn dáng chính nghĩa kia, người không biết còn thật sự nghĩ rằng hắn rất nghiêm nghị chính khí.
Đầu của Đường Kiếp cũng không nâng lên:
- Nữ nhân của ta, ta muốn ức hiếp thế nào liền ức hiếp như vậy, ai cần ngươi lo?
Những người kia đều ngẩn ra.
Đúng lúc này, Băng Hoàng đột nhiên nói:
- Ai là nữ nhân của ngươi, ta là bị ngươi giành được!
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Đường Kiếp.
Sắc mặt của Đường Kiếp cũng trầm xuống:
- Câm miệng!
Đám tu giả trẻ tuổi bên kia đã cùng cười ha hả:
- Hóa ra là một cường đạo, nếu như thế thì chúng ta cũng không cần khách khí.
Nói xong một người trong đó đá chộp về phía Đường Kiếp.
Những thiếu gia đại gia tộc này có thể đến bây giờ mới ra tay đã là biểu hiện vô cùng có giáo dưỡng. Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần có một lý do để rat ay mà thôi. Băng Hoàng có phải bị cưỡng ép bắt tới hay không cũng không quan trọng…. quan trọng là có cớ thuận tiện làm việc. Hiện giờ Băng Hoàng đã cho bọn hắn cái cớ, vậy những vấn đề khác không cần phải lo lắng nữa, cứ đánh đã.
Trong phút chốc, vài tu giả đã cùng nhau động thủ.
Trong tửu lâu lập tức phong vân nổi lên.
Đúng lúc này, một câu “dừng tay” đột nhiên truyền tới.
Một cỗ phong trào vô hình hiện lên, ngăn trở công kích của vài tên tu giả trẻ tuổi, nhân tiện cũng cản lại công kích của tu giả ra tay trước.
Mà Đường Kiếp thủy chung vẫn chưa hề xuất thủ, phong trào này giống như không ảnh hưởn gì tới hắn.
Theo phong trào này qua đi, trong tửu lâu đã hiện ra một nam tử trung niệm, có ba sợi râu dài, cũng được xem là một mỹ nam tử.
Nhìn người nọ xuất hiện, mấy vị tu giả trẻ tuổi lúc trước cùng nhau nói:
- Lã Trí Lương, ngươi thật to gan, dám ngăn cản bọn ta ra tay.
Nam tử kia lộ vẻ mặt sầu khổ:
- Mấy vị công tử, Lã mỗ đâu có lá gan ngăn cản mấy vị chứ. Chẳng qua là trong quán không được đánh nhau, là quy củ do Đồng Ông lập nên. Lã mỗ thân là chủ quản trong quán, không thể ngồi yên không quan tâm, Mặc kệ việc này ai đúng ai sai, tóm lại, kính xin không được gây rối trong quán, nếu như Đông Ông trách tội xuống, tại hạ cũng không chịu nổi trách nhiệm.
Ông chủ Túy Thư Đình hiển nhiên cũng là người có lai lịch lớn, nghe nói như thế trên mặt vài tu giả trẻ tuổi cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Thời điểm dàn xếp gần ổn thỏa, trên lầu lại truyền tới một âm thanh:
- Vậy nếu cha ta không trách tội thì sao?
Theo lời này truyền đến, chỉ thấy một mảnh mây đỏ đã tiến vào, giống như một đoàn hỏa, chiếu sáng cả quán rượu. Lúc hạ xuống mặt đất mới thấy đây là một nữ tử toàn thân áo bào đỏ, một đôi mắt to sáng ngời động lòng người, quả nhiên là một mỹ nhân bại hoại.
Chỉ có điều sau khi đám tu giả trẻ tuổi kia thấy nàng, không ngừng không mừng mà còn kinh sợ, cùng nhau khóc thét ra tiếng:
- Sao nàng ta cũng tới, cái này thảm rồi.
- Giờ thì hay rồi, thật vất vẻ mới gặp được hai tiểu mỹ nhân, không ngờ lại rơi vào trong tay nàng.
Chỉ thấy ánh mắt nàng kia đã dừng ở trên người Băng Hoàng, trong miệng phát ra tiếng động chậc chậc tán thưởng, hai mắt lộ ra vẻ dẫm mỹ, thậm chí còn lẽ lưỡi liếm một chút, nói:
- Thật là tiểu mỹ nhân, một băng thanh ngọc khiết, một rực rỡ khờ dào, Tân Thiếu Nương ta muốn mấy người này.
Nói xong đã duổi hai tay ra, chộp về phía Băng Hoàng và Y Y.
Trong mắt Băng Hoàng chợt lóe lên hào quang rồi biến mất, cũng không phản kháng, ngược lại trên mặt còn lộ ra ý cười động lòng người, một bộ dạng đáng thương.
Y Y cũng hừ một tiếng, tay nhỏ bé khẽ nhếch chỉ về phía Tân Thiếu Nương kia.
Kình khí này chỉ ra lại mang theo ý ăn mòn mãnh liệt.
Tân Thiếu Nương kia biết lợi hại, kinh sợ ồ lên một tiếng, rút tay trở về:
- Hóa Hồn?
Lời này vừa ra, đám tu giả đều kinh hãi.
Hóa Hồn là bậc gần với Tử Phủ, luận địa vị đã không thấp, không nghĩ tới tiểu cô nương này thoạt nhìn tuổi còn trẻ mà tu vi đã thâm hậu như thế.
Chỉ có điều ngay sau đó Tân Thiếu Nương lại cười dài:
- Hóa Hồn thì sao chứ? Tân Thiếu Nương ta đã để mắt tới cô nương nào thì làm sao có thể buông tha.
Nói xong đã cười lớn vung tay ra, đánh ra một chưởng, bão tố nổi lên, mặc dù nhìn như uy thế không lớn nhưng bên trong lại ẩn chứa lực không hề nhỏ, cũng là một Hóa Hồn kỳ.
Mấy tu giả trẻ tuổi nhìn thấy cùng nhau lắc đầu tán thưởng.
Một người đã nói:
- Giữa ban ngày ban mặt cưỡng đoạt lương gia. Không nghĩ tới loại chuyện này tứ công tử Quan Sơn chúng ta còn chưa kịp làm mà Tân Thiếu Nương đã đến làm trước rồi.