Nguyên Thần Phi ngây cả người, trong lòng có chút nghi hoặc, đi về hướng đại điện.
Hắn tự hỏi mình làm việc đường đường chính chính, không thẹn với lương tâm, cho nên cũng không lo lắng gì, cứ như vậy đi tới.
Vào trong điện, chỉ thấy hơn mười vị đại nhân vật Mục Dương phái gần như ở hết đây.
Ngồi ở chính giữa là chưởng giáo Thanh Tuyền Tử, sau hắn là Đỗ sư huynh.
Nhìn thấy Đỗ sư huynh u ám, trong hai mắt không thèm che giấu vẻ độc ác, Nguyên Thần Phi ngẩn người, cảm thấy đã xảy ra chuyện.
Quả nhiên một gã trưởng lão trầm giọng nói:
- Nguyên Thần Phi, ngươi thật to gan, còn không biết tội?
Nguyên Thần Phi ngạc nhiên trả lời:
- Đệ tử không biết phạm vào sai lầm gì, có tội gì.
Trưởng lão kia vỗ bàn nói:
- Còn dám nói xạo! Ngươi cùng Đỗ sư huynh liên hợp xâm nhập Thất Sắc Nguyên, thu hoạch bảo vật đại thắng mà về. Nửa đường gặp người Hoa Nghiêm tự và Thanh Dương tông liền bỏ lại hắn một mình chạy trốn, còn dám chống chế!
Cái gì?
Nguyên Thần Phi nghe mà muốn nổ đầu.
Hắn nhìn Đỗ sư huynh, chỉ thấy trong mắt đối phương ngoài oán độc còn có đắc ý, hắn đã hoàn toàn hiểu ra.
Mình tha cho hắn, hắn lại tố cáo mình là kẻ ác.
Như Đường Kiếp nói, ngươi không hại hổ, hổ lại có lòng hại người!
Nguyên Thần Phi vô cùng hối hận, mình không nên buông tha hắn.
- Như thế nào? Không lời để nói?
Trưởng lão kia cả giận. Đỗ Thiên Đức là đồ đệ của hắn, đồ đệ của mình bị đồng môn hãm hại, hắn thế nào không giận, cho nên giành trước gây khó dễ.
Nguyên Thần Phi kêu to:
- Không phải như vậy, nghe ta giải thích.
Sau đó phát hiện mình căn bản không giải thích được.
Nếu muốn giải thích là Đỗ sư huynh vứt bỏ hắn, vậy nhất định phải giải thích hắn làm thế nào xoay ngược lại cục diện, vậy nhất định phải khai ra Đường Kiếp. Mà Đỗ sư huynh hiển nhiên cũng nhìn ra điểm này nên mới không nhắc tới.
Nếu như mình khai ra Đường Kiếp, ý nghĩa mình vẫn có tội, đuổi giết Đường Kiếp, mặc kệ ai thắng thì Mục Dương phái sẽ chết rất nhiều người, hắn tuyệt đối không hy vọng như vậy.
Vì thế miệng của hắn há rồi lại há, không giải thích được gì, chỉ có thể chỉ vào Đỗ sư huynh nói:
- Là hắn vứt bỏ ta, tự mình chạy trốn.
Chưởng giáo cả giận nói:
- Thiên Đức vứt bỏ ngươi, vậy tại sao ngươi bình yên vô sự trở về, còn mang về nhiều đồ như vậy? Ngươi muốn nói là một mình ngươi phá trùng vây, sau đó xâm nhập Thất Sắc Nguyên tầm bảo sao?
Nguyên Thần Phi lớn tiếng:
- Ta nói là sự thật, không tin các ngươi có thể hỏi người của Hoa Nghiêm tự và Thanh Dương tông.
- Hóa ra là vậy!
Đỗ Thiên Đức chợt lên tiếng:
- Khó trách lúc năm người kia công kích, toàn lực ra tay với ta, đối với ngươi lại qua loa, cho ngươi dễ dàng rời khỏi, hoá ra ngươi đã sớm cùng bọn họ cấu kết. Bị bán đứng là cái giá ta phải trả, chính là các ngươi liên hợp càn quét, đưa mọi thứ cho ngươi mới khiến ngươi đạt được nhiều bảo vật như vậy! Ngươi muốn môn phái tưởng thưởng nên mới bán mạng của ta đi.
Nguyên Thần Phi không nghĩ tới Đỗ Thiên Đức có thể đâm thêm một đao, hoàn toàn si ngốc.
Sư phụ Đỗ Thiên Đức nói:
- Lòng muông dạ thú, cấu kết ngoại phái, hãm hại đồng môn, tội đáng xử giết!
- Không phải!
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có một người xông tới, hét lớn:
- Đồ đệ của ta tuyệt đối không phải người như thế.
Đúng là lão nhân lưng đeo hồ lô cười lừa.
Hắn quỳ xuống đất gào khóc:
- Sư bá, ngài nhìn Thần Phi lớn lên, ngài hiểu rõ nó nhất. Nói ai trong phái có tâm địa tốt nhất thì chính là nó, cả ngày muốn giúp đỡ thiên hạ, sao có thể đi làm loại chuyện hãm hại đồng môn.
Hắn quỳ trên mặt đất dập đầu, khiến bệ đá không ngừng vang lên.
Chưởng giáo thở dài nói:
- Tính Thần Phi ta biết. Nhưng thiếu niên tâm tính kích động, cho dù là thiên tính thuần lương cũng có khả năng bị nhập ma. Chấp nhất dễ thành ma niệm, nhân thiện cũng có thể thành đồ diệt, việc này cũng không kỳ quái.
Lão nhân kia nghe được tuyệt vọng, ngay cả Nguyên Thần Phi cũng si ngốc.
Hắn nhìn chưởng giáo, nói:
- Chưởng giáo, ngài không thể nghe Đỗ sư huynh nói, là hắn hãm hại ta, thật sự là hắn hãm hại ta! Tại trong động có người giúp ta, có người giúp ta mới để ta trốn thoát được...
Chưởng giáo không buồn nghe, phất phất tay, Nguyên Thần Phi lập tức không nói được nữa.
- Ngũ nguyên động phủ là bí địa ba phái, còn có người giúp ngươi trốn thoát, ngay cả lời nói dối này cũng nói ra được, có thể thấy là bất đắc dĩ rồi.
Trưởng lão kia khinh thường nói. Sau đó chuyển hướng chưởng giáo, khom người hỏi:
- Xin hỏi chưởng giáo, phải xử trí như thế nào với tên phản bội môn phái, cấu kết kẻ thù bên ngoài.
Chưởng giáo suy tư một lát nói:
- Cấu kết kẻ thù bên ngoài, hãm hại đồng môn là đại tội, thả vào Ma Uyên đi.
Vừa nghe thả đệ tử mình vào Ma Uyên, lão già cưỡi lừa toàn thân run rẩy, tiến lên ôm lấy chân chưởng giáo nói:
- Không thể, chưởng giáo, Thần Phi là đứa bé tốt, nó sẽ không làm chuyện như vậy, ngài nhất định phải cho nó một cơ hội!
Chưởng giáo lắc lắc đầu, tùy tay chỉ ra khống chế lão già kia rồi ném ra ngoài điện, trong khoảng không vẫn lưu lại tiếng lão nhân la khóc.
Nghe kết quả đó, Nguyên Thần Phi cũng xụi lơ trên mặt đất.
Vô tận Ma Uyên, muốn đẩy mình vào vô tận Ma Uyên, đó là xử quyết!
Hai gã Chấp Dịch đệ tử tiến lên mang Nguyên Thần Phi đã bị khống chế đi. Kê yêu rón ra rón rén muốn chạy lại bị một gã Chấp Dịch đệ tử thuận tay bắt lấy, đặt kê yên bên Nguyên Thần Phi, ngay cả túi Giới Tử cũng không lấy xuống, đẩy hắn về vô tận Ma Uyên.
Phi hành một thời gian ngắn, hai người tới một khe lớn màu đen rộng hơn mười trượng, sâu không thấy đáy, nhìn không thấy cuối, phía dưới sôi trào hắc khí. vừa nhìn đã có cảm giác cả tâm thần bị dắt đi, người có ý chí yếu ớt nhìn vào sẽ lạc mất hồn phách.
Đây là vực sâu xuyên qua toàn bộ Hồng hoang thế giới, giống một vết đao cắt Hồng hoang thế giới thành hai vùng nam bắc. Mà ở cuối vực sâu chính là Hồng Mông Giới trong truyền thuyết.
Đúng vậy, đây là một thông đạo giữa hai thế giới khổng lồ, có năng lực kỳ dị vượt quá tưởng tượng.
Cách ba ngàn năm, cái thông đạo này sẽ mở một lần, Hồng Mông yêu ma trào ra xông vào Hồng hoang thế giới. Đồng thời hàng rào với các thế giới khác cũng sẽ bạc nhược, bị Hồng Mông đại ma đánh vỡ, cưỡng ép xâm nhập. Nhưng tất cả thông đạo cộng lại cũng không rộng bằng cái này.
Xuyên qua toàn bộ Hồng hoang thế giới, vô tận Ma Uyên là ranh giới Hồng Mông xâm lấn, cũng khiến thế giới này trở thành thế giới đầu tiên chống cự Hồng Mông xâm lược.
Tu giả bị ném vào vô tận Ma Uyên sẽ vĩnh viễn không thể đi ra.
Cũng có người nói, bọn họ sẽ xuyên qua thông đạo, tiến vào Hồng Mông, bởi vì từ chính giới tiến vào phản giới thì không cần ba ngàn năm.
Nhưng chuyện này không ai có thể chứng thực, hễ đã tiến vào thì chưa có ai trở về.
Vậy nên, nơi này cũng trở thành nơi xử phạt đệ tử phạm tội. Bị ném vào nơi này chính là chết!
Đồng thời bọn họ cũng sẽ tận lực giữ lại bảo vật cho đệ tử, cho bọn họ cơ hội tiến vào Hồng Mông Giới tử chiến, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không phải thứ gì đáng giá.
Đứng ở cửa Ma Uyên, hai gã Chấp Dịch đệ tử nhìn Nguyên Thần Phi, một người trong đó thở dài nói:
- Đáng tiếc, cũng coi như là một thiên tài, lại làm ra loại chuyện này.
- Nếu phản bội môn phái, hãm hại đồng môn thì có khác gì ma đạo, nếu như thế, hãy đến chỗ của chúng đi.
Hai người nói xong đã ném Nguyên Thần Phi và kê yêu cùng nhau vào Ma Uyên.