Đường Kiếp vứt gà trống vào lòng Nguyên Thần Phi, Nguyên Thần Phi bị hù thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.

Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Không cần sợ, con gà này đã bị ta hạ cấm chế, không phát uy được. Đi thôi.

Nguyên Thần Phi ồ một tiếng, lúc này mới cất bước quay về.

Trên đường trở về, Nguyên Thần Phi vẫn cúi đầu không nói lời nào, ngơ ngác như đang ngẫm nghĩ điều gì.

Đường Kiếp thấy hắn như vậy, thật sự không kìm được hỏi:
- Này, ngươi đang nghĩ gì đấy?

- Ta suy nghĩ không biết Đại sư huynh hiện giờ thế nào.

Đường Kiếp nghe mà không biết nói gì:
- Hắn đối với ngươi như vậy, ngươi còn nghĩ tới hắn?

Nguyên Thần Phi phẫn nộ nói:
- Bất kể thế nào, hắn cũng là sư huynh của ta. Tuy hắn làm chuyện xấu, nhưng nếu có thể, ta hy vọng hắn vẫn không nên chết. Tuy nhiên nên chịu trừng phạt, ta sẽ đem chuyện này bẩm báo sư môn, để sư phụ xử lý.

Đường Kiếp rất muốn nói Nguyên Thần Phi cổ hủ, hơn nữa giao cho sư môn cũng không chắc có ích lợi gì.

Nhưng nghĩ lại, thế gian này rất đông kiểu người hiểu được tuỳ cơ ứng biến, thông minh, nhưng hiếm có nhất là hoàn toàn cổ hủ, cố chấp và kiên trì.

Với Đường Kiếp mà nói, thông minh lanh lợi không phải là ưu điểm của hắn, thế nên Nguyên Thần Phi cổ hủ như vậy mới lọt vào mắt xanh của hắn.

Giờ hắn đoạt được tất cả không phải là vì cổ hủ sao?

Còn nữa, giờ mình không biết sư môn của hắn, dựa vào cái gì nói sư môn nhất định sẽ bao che cho Đỗ sư huynh kia?

Kết luận quá sớm cũng không chính xác.

Nghĩ vậy liền thôi suy nghĩ, đưa mắt nhìn về phương, một lát sau nói:
- Hắn không chết, hình như là có bảo bối bảo mệnh, hắn dùng xong chạy mất, nhưng cũng bị trọng thương.

- Như thế là tốt rồi.
Nguyên Thần Phi thở dài.

- Nếu như vậy, còn không mau đi?
Cướp đoạt mọi thứ ở đây, Đường Kiếp đã hoàn toàn mất đi hứng thú với động phủ.

- Uhm
Nguyên Thần Phi lúc này mới cùng Đường Kiếp ra đi.

Trên đường, Nguyên Thần Phi hỏi:
- Đúng rồi, tên thật ngươi là Đường Kiếp sao?

- Đúng vậy.

Nguyên Thần Phi nghĩ một lát, lắc đầu nói:
- Chưa từng nghe qua tên này.

Sau đó vỗ ngực một cái nhẹ nhàng thở ra.

Đường Kiếp không hiểu :
- Ngươi có ý gì?

Nguyên Thần Phi đáp:
- Ồ, ta suy nghĩ ngươi có phải ma đầu bị trấn áp ở trong này không? Nếu đúng, ta thả ngươi ra chính là sai lầm lớn. Nói không chừng thả ngươi ra sẽ làm ba phái, không, là Hồng hoang thế giới tai hoạ ngập đầu. Nếu như vậy, ta hẳn nên lập tức dừng lại cùng ngươi tử chiến, chiến đấu đến chết!

Đường Kiếp nghe mà cười:
- Vật nhỏ, ngươi thật sự cho rằng ta không ra được khỏi động phủ này nên mới để ngươi dẫn ra ngoài chứ?

Nguyên Thần Phi ngẩn người nhìn về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp thở dài:
- Ngươi nghĩ xem, nếu nhà các ngươi có miếng đất, bị ba hộ huynh đệ...

- Chúng ta không phải huynh đệ.

Đường Kiếp xua tay:
- Không quan trọng. Ngươi nghĩ thử, ba gia đình ở gần nhau dùng chung một vườn rau, ồ, không đúng, hoa viên, là thứ rất quý báu, tuy rằng không phải của mình nhưng dù sao cũng là vô chủ, cho nên luôn luôn muốn độc chiếm nó, không dễ cho người khác tiếp xúc. Rồi đến một ngày, có một người từ trong hoa viên chạy ra, còn mang theo mấy đóa hoa tươi quý giá, ba gia đình này sẽ nghĩ như thế nào?

Nguyên Thần Phi không cần nghĩ có thể trả lời:
- Có người vào hoa viên nhà ta trộm đồ.

- Đúng vậy!
Đường Kiếp vỗ tay một cái:
- Vậy sau đó thì sao?

- Sau đó chính là đánh nhau.
Nguyên Thần Phi hiểu ra:
- Khi đó ngươi tất gặp nguy rồi.

Đường Kiếp thông cảm nhìn hắn, là lão tử không muốn giết các ngươi, không phải sợ các ngươi giết ta.

Luận chạy trối chết, có Phù Sinh Vạn Tượng hắn sợ gì ai?

Nhìn nét mặt của Đường Kiếp, Nguyên Thần Phi có chút hiểu ra, hắn ấp úng nói:
- Ngươi không phải là Địa Tiên chứ?

Đường Kiếp lắc đầu.

Nguyên Thần Phi lúc này mới thở ra.

- Tuy nhiên chỉ cần không phải Địa Tiên, ta đại khái cũng có thể giết.
Đường Kiếp thản nhiên bổ sung một câu.

Nguyên Thần Phi hoảng sợ.

Mục Dương cũng chỉ là một tiểu phái, Địa Tiên không có ai. Ấn này cách này mà nói, ba phái liên kết chỉ sợ cũng không có ai là đối thủ của Đường Kiếp.

Cũng may người này không phải yêu mà, nếu hắn không giết người, mình quả thật có thể dẫn hắn bình yên ra ngoài.

Nghĩ vậy, Nguyên Thần Phi cắn răng nói:
- Nếu như thế, tại hạ định đưa ngươi ra khỏi động phủ. Chẳng qua...

Nguyên Thần Phi do dự nói:
- Khi ta tới chỉ có một người.

Đường Kiếp cười ha hả nói:
- Ai nói phải để hình người ra ngoài? Ta là tu giả có thể biến hóa hàng nghìn hàng vạn. Yêu có thể biến thành người, người vì sao không thể biến thành yêu chứ?

Nói xong Đường Kiếp biến hóa nhanh chóng thành một con gà trống giống hệt kê yêu lúc trước nhảy vào lòng Nguyên Thần Phi:
- Thế này không được sao.

Nói xong đã ngửa mặt lên trời hí một tiếng dài, là gọi Y Y Băng Hoàng mau chóng trở về.

Nguyên Thần Phi nhìn hai gà trống lớn, im lặng không nói gì.

Sau nửa canh giờ, Nguyên Thần Phi lại có thêm hai con gà mái.

Ôm không xuể, chỉ có thể cho bọn họ theo sau người.

Thú vị chính là, kê yêu mới đầu còn muốn trốn đi, giờ thấy Y Y lại theo sau không rời, nhất là khi Y Y biến hóa lại nhắm mắt theo đuôi.

Bốn con gà xếp hàng, thật sinh động thú vị.

Tình cảnh thú vị này vẫn duy trì đến lúc ra khỏi động.

Đó là một phiến động thiên, chỉ là ở trung ương mở ra một hang động. Bốn phía là ba quang lăn tăn, nhìn như vô hại nhưng lại hiện quang hoa của cấm chế mãnh liệt. Đường Kiếp vừa nhìn đã thấy ba quang cũng không đơn giản, chứa đựng sát ý mãnh liệt. Chủ nhân động phủ ở lối vào bố trí trận pháp rất mạnh, ngoài Địa Tiên không thể phá, khó trách cao tầng ba phái cao tầng không thể tiến nhập. Bọn họ cũng không dám nói với các đại phái, chỉ có thể chậm rãi tiêu hóa ngũ nguyên động thiên.

Mặc dù lấy cảnh giới Đường Kiếp bây giờ, muốn phá trận này cũng không thể, cũng may giờ hắn đi ra khỏi động, từ trong ra ra ngoài thì không có hạn chế gì.

Mắt thấy sắp tới cửa động, Nguyên Thần Phi phi thân lao ra.

Đám người Đường Kiếp cũng nhảy ra theo.

Ra khỏi động phủ, trước mắt là trời cao biển rộng.

Đây là một vùng đất mở, sau lưng là một ngọn núi lớn ẩn vào trong mây, chỉ thấy mây trắng lượn lờ, phía dưới là màu xanh dày đặc, vị trí ngũ nguyên động phủ ở ngay tại chân núi. Trước mắt là bình nguyên, rộng lớn không trông thấy cuối.

Ở trước động có ba nhóm người, nhìn trang phục đúng là ba phái, trong đó Mục Dương ở chính giữa, hai bên là Hoa Nghiêm tự và Thanh Dương tông, chỉ có điều sắc mặt của mọi người không hề đẹp chút nào.

Bởi vì lúc trước phái đi mười hai vị tâm Ma Tu đã trở về, nhưng bọn họ ở trong hoa viên lại gặp thất bại chưa từng có, khôi lỗi trong hoa viên chẳng biết từ lúc nào đã trở nên vô cùng mạnh mẽ, cho dù mọi người liên kết cũng không thể ngăn cản. Mười hai tên Tâm Ma đều bị thua, cuối cùng bị mười tám con rối trực tiếp đuổi ra khỏi hoa viên, cửa hoa viên đóng kín lại, nói cách khác không thu hoạch được gì.

Tâm Ma được ký thác hy vọng còn không chiếm được thứ gì, đối với chúng đệ tử đương nhiên cũng không quá chờ mong.

Lúc này việc ngũ nguyên động phủ mở ra trước thời hạn lại biến thành trò khôi hài.

Dưới tình huống như vậy, Nguyên Thần Phi đi ra lập tức ai cũng cười vui.

Có người nói:
- Ai vậy? Không ngờ mang được bốn con kê yêu trở về, cũng thú vị.

- Nhưng cũng chỉ là linh vật vừa mới thông linh.

- Thoạt nhìn như là một ổ đó.

- Kẻ này không phải là Nguyên Thần Phi được xưng thiên tài chứ, không thể tưởng được lại sa đọa tới vậy, muốn dùng thông linh yêu vật chống đỡ cho đủ số lượng.

Mọi người đều xì xào bàn tán, lời nói mang ý khinh thường.

Kê yêu giận dữ, lão tử là hóa hình, không phải thông linh!

Nhưng yêu lực bị Đường Kiếp che lại, muốn chứng minh cũng bất lực, chỉ có thể căm giận bị đám người khinh khỉnh.