Đi theo Đường Kiếp, Nguyên Thần Phi quả nhiên tìm được không ít linh dược hi hữu, hơn nữa phần lớn đều là loại trăm năm trở lên, lần nhập phủ trước vẫn chưa hái được.
Mới đầu Nguyên Thần Phi chỉ cho là vận khí tốt, dù sao đại đa số kỳ hoa dị thảo đều có yêu vật chiếm cứ bên cạnh, hai bên hỗ trợ lẫn nhau thành quan hệ cộng sinh. Nhưng dọc đường đi không hề gặp yêu vật nào, lại nhìn Đường Kiếp cười hì hì một bên, trong lòng đã hoàn toàn hiểu rõ.
Lúc nay đang đi tới gần ao nhỏ, hái xong gốc cây Lục ma đằng cực kỳ hiếm thấy xong, Nguyên Thần Phi trân trọng thu hồi, đồng thời nói:
- Lại là ngươi?
- Dọc đường không có yêu vật có thể nói là trùng hợp, may mắn. Nhưng Lục ma đằng trưởng thành sẽ tản mát ra một loại hương khí dụ yêu vật, bởi vậy có thể nói nơi này nhất định phải có yêu vật, nhưng không ngờ cũng không có, ngươi sẽ không nói đó là công lao của yêu phong chứ?
Đường Kiếp ho hai tiếng:
- Có gì không thể đâu? Yêu ma...
- Không như vậy gọi là gì yêu phong?
Hai người cùng nhau nói.
Nguyên Thần Phi nhìn hắn, đột nhiên cười:
- Được, ngươi đã nói như vậy, tại hạ không khách khí nữa.
- Ngươi muốn làm gì?
Nguyên Thần Phi cười ha hả, sau đó hắn quay người đi vào sâu trong Thất Sắc Nguyên.
Đường Kiếp bị hắn làm hoảng sợ, lôi kéo hắn hỏi:
- Ngươi làm gì thế?
- Đoạt bảo bối.
Nguyên Thần Phi hợp lý hợp tình trả lời:
- Linh dược vừa nhiều vừa tốt.
- Nhưng thực lực của ngươi không đủ.
- Không phải là có ngươi sao?
Nguyên Thần Phi đáp lại, ngẫm nghĩ không đúng, lại nói:
- Ồ, không, không phải có yêu phong sao? Ngươi xem có yêu phong phù hộ, bốn dặm cũng không có một con yêu vật, lúc này không thừa cơ xông vào, vậy còn chờ gì nữa?
Đường Kiếp bị hắn nói làm ngẩn người.
Hảo tiểu tử, không hề ngu ngốc a, chỉ biết cáo mượn oai hùm, mượn đề tài để nói chuyện của mình hả?
Chỉ thấy Nguyên Thần Phi đã lao thẳng vào sâu bên trong, không biết đó là chỗ nào cũng bay thẳng, nhìn thấy linh dược liền hái, mà ngay cả quá trình trinh sát phòng ngự cũng không cần.
Đường Kiếp cứ như vậy trở thành cu li miễn phí, trơ mắt nhìn hắn từ đầu đông bay đến đầu nam, lại từ đầu nam bay đến đầu bắc.
Lúc hứng chí còn trực tiếp lao vào huyệt thú.
Đáng thương cho yêu vật kia bị Đường Kiếp dùng ý niệm đè nén, chỉ có thể nhìn Nguyên Thần Phi không kiêng nể gì cướp sạch mọi thứ của mình, trong lòng nghẹn khuất.
Mới có nửa ngày, Nguyên Thần Phi đã nhét đầy túi Giới Tử của mình.
Đường Kiếp cũng chậc chậc nói:
- Nhìn tiểu tử ngươi vẻ mặt thật thà chất phác, không ngờ cũng có lúc hư hỏng như vậy.
- Người thành thật cũng phải ăn cơm.
Nguyên Thần Phi trả lời:
- Đổi là ngươi, có thần may mắn phù hộ, ngươi có làm hay không?
Đường Kiếp không cần nghĩ ngợi trả lời:
- Vậy còn phải nói, ta cũng không thèm khu Thất Sắc Nguyên này, trực tiếp quay lại đi tới khu quỷ vụ.
Lời này vừa nói ra miệng là biết hỏng rồi.
Quả nhiên mắt Nguyên Thần Phi sáng lên:
- Đúng vậy, khu quỷ vụ? Sao ta không nghĩ đến cái này? Nơi đó mới là chỗ phát tài, ngay cả các sư phụ các sư thúc cũng không dám đi, khẳng định có vô số của cải, hơn nữa cũng chưa bị người động đậy, chúng ta đi nơi đó.
Mắt thấy hắn sắp chạy tới chỗ quỷ vụ, Đường Kiếp kéo lại hắn:
- Chậm đã chậm đã, ngươi xác định đi chỗ quỷ vụ ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì?
- Đi! Vì sao không đi? Ta có vận may phù hộ.
Nguyên Thần Phi lớn tiếng.
Đường Kiếp bất đắc dĩ nói:
- Nhưng chẳng may vận may đột nhiên mất linh?
Quỷ vụ cũng không phải chỗ dễ chơi, mà ngay cả hóa hồn kỳ Y Y và Băng Hoàng đều phải nhờ Đường Kiếp che chở mới có thể xuất nhập, tiểu tử này thật sự quá yếu, Đường Kiếp nếu chẳng may sơ sẩy một chút, chỉ cần tiếp xúc với một tia quỷ vụ, tiểu tử này liền trực tiếp xong đời.
Hơn nữa, thứ tốt khu quỷ vụ đều bị mình vơ vét sạch sẽ rồi, ngươi có đi chỗ ấy cũng chỉ vét được cái rắm.
- Sẽ không đâu. Vận may đã đến chắn cũng không nổi. Nếu đó là một cơ hội, vậy sao có thể bỏ qua, đổi là ngươi ngươi cũng làm vậy đúng không?
Nguyên Thần Phi nói.
Đường Kiếp thấm thía nói:
- Người trẻ tuổi, làm việc không cần quá tham, nếu không vận may phù hộ cũng có thể có thể biến thành thiên lôi đánh xuống đấy.
Đúng lúc này, xa xa chợt bay tới một đạo thân ảnh.
Đường Kiếp từ xa đã thấy đó là một con kim quan kê yêu, trong lòng vừa động, cũng không cản lại kẻ xông đến, đúng là tên Đại Hán mào gà lúc trước.
Kê yêu tìm tới nơi, hai mắt tỏa sáng:
- Rốt cuộc tìm được ngươi rồi, xem ngươi còn chạy chỗ nào!
- Hóa hình đại yêu?
Nguyên Thần Phi cũng cảm nhận được yêu khí ngút trời, sợ tới mức thốt ra.
- Làm sao bây giờ?
Hắn nhìn Đường Kiếp.
Đường Kiếp chắp hai tay:
- Chạy a!
Nguyên Thần Phi như ở trong mộng mới tỉnh, quay đầu bỏ chạy.
Kê yêu thấy thế cười to:
- Chạy đi đâu?
Rồi như điện quang lướt tới, lúc bay ngang qua Đường Kiếp còn thuận thế chém ra một trảo, muốn cứ thế kết liễu Đường Kiếp.
Đường Kiếp kiềm chế khí tức thì trong mắt hắn chỉ như phàm nhân, giết người thì hoàn toàn không cần băn khoăn.
Chỉ có điều một trảo này chém ra, lại không thấy tay thu hồi lại.
Kê yêu đang lao về phía trước bị kiềm hãm, nhưng lại không cách nào nhích thêm nửa bước.
Hắn kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Đường Kiếp cầm lấy tay hắn nói:
- Này, ngươi có ý gì? Ta đứng ở chỗ này êm đẹp chọc giận gì ngươi mà ngươi chơi ta? Ngươi có biết hay không ta hận nhất chính là loại người vô duyên vô cớ giết người đấy, người không có thiên lý như thế là không có tố chất ngươi có hiểu không, lão tử năm đó xuyên qua cũng do loại người kiểu đó phá ngang, đương nhiên ngươi không hiểu cái gì là xuyên qua, nhưng chính do ngươi không hiểu cho nên ta mới nói cho ngươi...
Kê yêu bị Đường Kiếp thao thao bất tuyệt nói tới choáng váng, hắn nhìn Đường Kiếp lại nhìn Nguyên Thần Phi đã chạy xa, nghiến răng nói:
- Ngươi... mau... thả... lỏng... ra!
- Ta cứ không buông ra thì ngươi làm thế nào? Làm người cũng phải nói đạo lý mà. Ồ đúng rồi ngươi không phải người, ngươi là yêu, yêu thì nói cái gì chứ? Đúng rồi, nói nắm tay.
Đường Kiếp ba một tát vào trán kê yêu như giáo huấn tôn tử:
- Ta cho ngươi không nói đạo lý, cho ngươi không nói đạo lý!
Kê yêu giận dữ muốn phát tác, lại phát hiện tất cả lực lượng như nước chảy đi hết, không thể động đậy. Cái tay giữ lấy hắn thoạt nhìn đơn giản nhưng lại như vòng sắt khóa chặt hắn lại, khiến hắn không thể động đậy.
Mà tay còn lại của Đường Kiếp không một chút lưu tình đánh xuống mặt hắn, tuy rằng không đau, nhưng rất khó chịu.
- Ta chịu đủ rồi!
Hắn hô to, kim quan trên đỉnh đầu bắt đầu tỏa ánh sáng.
Chỉ có điều tia sáng này vừa mới thả ra được một chút thì lại biến mất không thấy gì nữa.
Đường Kiếp nói:
- Chịu đủ rồi ngươi cũng phải chịu!
Lại liên hoàn tát xông tới, miệng còn liên tục nói giáo huấn.
Xa xa Nguyên Thần Phi đã không trốn nữa, hắn rón ra rón rén bay trở về, ở phía xa trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này.
Hắn biết kim quan của kê yêu kia là gì, đó là hành động khi yêu vật bị bức tới bất đắc dĩ phải đồng quy vu tận, nhưng ở trong tay người hầu học này, hóa hình đại yêu muốn tự sát cũng không được.
Tử Phủ, đây tuyệt đối là Tử Phủ!
Rốt cục đã hiểu vì sao xung quanh không thấy bóng dáng yêu vật nào.
Tát kê yêu một hồi lâu, Đường Kiếp rốt cục dừng tay.
Cũng không quay đầu lại, chỉ nói:
- Tiểu tử, nhìn đủ chưa.
Nguyên Thần Phi lúc này mới phẫn nộ đi ra.
Thu thập kê yêu, Đường Kiếp cũng lười giả bộ, nói:
- Vùng này thu dọn gần hết rồi, nên rời khỏi đây.
- Uhm, tính thời gian cũng không sai biệt lắm.
Nguyên Thần Phi gật đầu đồng ý.
Đường Kiếp vỗ kê yêu một cái, thân thể nó bắt đầu thu nhỏ lại, dần dần biến thành một con gà trống lớn.