Thời khắc này mắt thấy Đỗ sư huynh dần dần không chống đỡ nổi, Nguyên Thần Phi hô:
- Sư huynh, ngươi kiên trì một chút nữa, ta lập tức tới giúp ngươi!

Nói xong đã gia tăng thúc dục phi kiếm công kích.

Hai gã hòa thượng thấy thế, cũng cùng nhau toàn lực ra tay.

Tình thế bởi vậy biến thành ai đánh xong trước thì có thể trợ giúp trước.

Không nên xem thường một bước này, rất có thể nó chính là điểm quyết định kết quả toàn bộ cuộc chiến.

Công bình mà nói, dưới tình huống này ai cũng có thể thắng, hai bên đều có tỷ số thắng, cho dù là Đường Kiếp mở động sát cũng không dám nói người thắng là ai.

Lúc đại cục bằng nhau, quyết định mấu chốt chính là chi tiết.

Nếu như chiến đấu thắng lợi thì có thể tạm thời đoàn kết, quên đi mọi điều bất hòa, Đỗ sư huynh cũng không làm trò quỷ gì. Nhưng hiện giờ thấy bị thua sắp chết, hắn đâu có thể ở lại cùng cái đinh trong mắt chống đỡ đây?

Rốt cục không nhịn nổi, hai tay hợp lại, băng hoa thả ra ngàn đạo ánh sáng, bức lui hai tên hòa thượng, Đỗ sư huynh không công mà lui, lớn tiếng nói:
- Kẻ thù thế nhiều, sư huynh đi gọi viện binh, sư đệ ngươi tạm bám trụ bọn họ!

Nói xong đã hóa làm một đạo mây bay về phía xa.

- Sư huynh ngươi!
Nguyên Thần Phi không nghĩ hắn còn chiêu thức ấy, vừa tức giận vừa sợ. Tâm thần bất ổn ngược lại còn cho ba tên Thanh Dương tông cơ hội đâm lại một kiếm, hai hòa thượng Hoa Nghiêm tự thấy Đỗ sư huynh bỏ chạy, cũng không đuổi theo mà cùng Thanh Dương tông giáp công Nguyên Thần Phi.

Năm người liên kết, Nguyên Thần Phi rốt cục chống đỡ không nổi.

Thất sắc trường kiếm huy động nhưng không chịu nổi đàn sói cường công, hào quang dần dần ảm đạm, Nguyên Thần Phi đáng thương bị vây đánh, ngay cả trốn cũng không có cách nào chạy thoát.

- Cuối cùng cũng như ý nguyện của ngươi, sư huynh.
Nguyên Thần Phi bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Đúng lúc này, chân trời chợt bay tới một nhân ảnh, vừa lao vào chiến trường đã thay Nguyên Thần Phi trúng một Tác Phách Thanh Đinh, đau đến lớn tiếng kêu vang.

- Sư huynh?
Nguyên Thần Phi kinh ngạc.

- Đỗ Thiên Đức?
Năm người kia cũng kinh ngạc.

Tiểu tử này không phải vừa bay mất sao?

Tại sao đã trở lại?

Cuộc chiến bởi vậy dừng lại một lát.

Bên này Đỗ sư huynh nhảy dựng lên, phẫn nộ hô to:
- Là ai, ai đang âm thầm chọc ghẹo lão tử, còn ném ta quay lại.

Lập tức nhìn quanh, biến sắc nói:
- Ngượng ngùng, các ngươi tiếp tục đánh, ta đi trước.

Nói xong định bay đi.

- Đỗ sư huynh!
Nguyên Thần Phi đang muốn nói gì, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó ngăn cản mình, khiến hắn không phát ra được thanh âm nào, đồng thời lời thoại cứ thế từ trong miệng hắn phát ra:
- Ta biết sư huynh sẽ không vứt bỏ ta. Sư huynh đạo đức tốt, đại nhân đại nghĩa, vì cứu ta mà không tiếc bản thân, Thần Phi hiểu rõ. Nếu như thế, sư huynh cản phía sau, Thần Phi đi cầu cứu binh, sư huynh nhất định phải chống đỡ đến lúc ta trở về.

Âm cuối còn vút cao lên.

Nguyên Thần Phi hoảng hốt, hắn rất muốn nói lời này không phải ta nói, nhưng lại không nói nên lời, ngay sau đó một lực lượng khổng lồ lôi kéo hắn ra khỏi chiến trường, thoạt nhìn giống như bản thân tự phi hành vậy.

Đỗ sư huynh nóng nảy:
- Này, này... Sao lại thành ta ở lại cản phía sau rồi?

Hắn khẩn trương muốn đuổi theo, nhưng Nguyên Thần Phi còn bay nhanh hơn hắn, trong nháy mắt đã mất tích, ngược lại năm người kia không đầu không đuôi đánh tới.

Đánh ai mà chả là đánh.

Nguyên Thần Phi bay với tốc độ cực cao khiến hắn choáng váng, cho tới khi hắn hạ xuống cũng không kìm được cúi đầu nôn mửa.

- Chà, ta không biết ngươi còn say xe nữa.
Một giọng nói âm dương quái khí từ bên cạnh truyền đến.

Nguyên Thần Phi nghe tiếng quay đầu lại, liền thấy Đường Kiếp nằm trên một đống cỏ, nhàn nhã ngủ, miệng còn ngậm một cọng rơm.

- Là ngươi?
Nguyên Thần Phi giật mình nhìn hắn, rồi chỉ vào Đường Kiếp:
- Là ngươi làm ra tất cả?

- Ngươi đang nói gì đấy?
Đường Kiếp chớp chớp nhìn hắn, vẻ mặt vô tội.

Nguyên Thần Phi kêu lên:
- Là ngươi kéo sư huynh của ta về, kéo ta đi, đúng không? Nhất định là ngươi.

Đường Kiếp lắc đầu:
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì.

- Còn muốn chối cãi.
Nguyên Thần Phi dậm chân hô:
- Nếu không phải ngươi, làm sao ngươi lại ở nơi này? Nơi này cách nơi chiến đấu khi nãy cũng phải hơn mười dặm đấy, chỉ bằng sức một phàm nhân như ngươi sao có thể chạy trốn nhanh như vậy.

- Ôi chao, lời này của ngươi ta không thích nghe nữa.
Đường Kiếp nhảy dựng lên nói:
- Yêu phong kia cuốn được ngươi thì không cuốn được ta à?

- Yêu phong?
Nguyên Thần Phi ngẩn ngơ.

Đường Kiếp cười nói:
- Đúng, là yêu phong! Ta cũng là bị yêu phong cuốn tới. Yêu phong có thể tới một lần, đương nhiên có thể tới lần thứ hai, lần thứ ba.

- Nhưng vì sao chỉ cuốn ta và ngươi? Lại cuốn Đại sư huynh về?

- Yêu phong mà, nếu là yêu, làm chuyện gì cũng khó thể giải thích.
Đường Kiếp cười hì hì trả lời.

Nguyên Thần Phi ngơ ngác nhìn Đường Kiếp, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Tuy rằng những lời này hắn không tin, nhưng Đường Kiếp nói như vậy, hắn nhất thời lại không nghĩ ra được câu nào phản bác.

Hắn đương nhiên có thể giống Đỗ sư huynh đột ngột ra tay với Đường Kiếp, xem ngươi có phải người thường hay không. Nhưng hắn không phải Đỗ sư huynh, chỉ cần có khả năng thì cũng không nguyện đả thương người. Nếu Đường Kiếp thật sự che giấu, vậy hắn đối với mình cũng không có ác ý gì đấy, bằng không sẽ không cứu mình. Mình cũng không thể liều mạng đâm ân nhân một đao chỉ để chứng minh hắn đang nói dối.

Nguyên Thần Phi mặc dù tâm địa thiện lương nhưng không ngốc, trong nhiều tình huống hắn cho đối phương mặt mũi, không muốn so đo, bóc trần. Ngay cả người muốn hại hắn, hắn cũng có thể chiếu cố mặt mũi đối phương, với người giúp hắn thì càng phải làm như vậy, cho nên dù hắn không tin lời Đường Kiếp nhưng vẫn dùng vẻ mặt mờ mịt gật gật đầu, tỏ thái độ tin tưởng.

Đường Kiếp cũng chỉ cần thái độ này, cười hì hì nói:
- Đã thoát khỏi hiểm địa rồi, chúng ta đi chỗ khác đi. Nơi này núi sông tươi đẹp, còn có nhiều tiên thảo linh dược, nếu không ngắt đi một ít thì đúng là hổ thẹn với thiên địa linh tú. Đúng rồi ta nhớ được trước khi đến đây, thấy cách đó không xa có một vườn thiên trúc hoa, hơn nữa là 160 năm, thích hợp ngắt hái.

- Ngươi bị yêu phong cuốn đi còn có thể nhìn thấy mấy thứ đó sao?

- Yêu phong, không như vậy gọi gì là yêu phong?

- Này, ta nói ngươi, không phải gió.

- Đúng vậy, cho nên mới gọi là yêu!

- Không như vậy gọi là gì yêu phong?
Nguyên Thần Phi và Đường Kiếp cùng nhau nói.

Đường Kiếp ngửa đầu cười ha hả, chỉ vào Nguyên Thần Phi nói:
- Trẻ con dễ dạy! Đi, đi, nhanh đi hái Thiên trúc hoa sau đó đi nơi khác, đoạn đường này ta hãy nhìn thấy không ít thứ tốt, thiếu gia đừng khách khí.

Nguyên Thần Phi ồ một tiếng bước đi, ngẫm lại không đúng, quay đầu lại hỏi:
- Ta khi nào trở thành thiếu gia của ngươi hả?

- Thế nào? Chết còn không sợ, còn sợ bị người ta gọi thiếu gia?
Đường Kiếp cười hỏi.

Nguyên Thần Phi nhìn Đường Kiếp, đột nhiên hiểu ra:
- Ngươi chỉ cần một thân phận, đúng không?

Đường Kiếp vẫn như trước cười rạng rỡ:
- Tiểu nhân hầu hạ người đã quen, cũng quen gọi thiếu gia.

Nguyên Thần Phi cười gian như hồ ly:
- Nhưng ta nhớ ngươi đã nói, ngươi là tiều phu?

Đường Kiếp vẫn không đổi sắc, điềm tĩnh phun ra bốn chữ:
- Kiêm chức người hầu học.