Nhưng Đỗ sư huynh lại vì vậy mà nổi giận.

Chỉ có điều hắn chưa hiểu rõ Đường Kiếp, tạm thời không dám ra tay, chỉ có thể tìm cơ hội thử.

Vào lúc tiến lên, Đỗ sư huynh đột nhiên phát hiện phía trước có khe núi.

Trong lòng thoáng động, nói:
- Đi đường lâu như vậy có phần khát nước. Sư đệ, chúng ta đi sang kia uống nước đi.

Nguyên Thần Phi nghe xong, gật đầu cười nói:
- Cũng hơi khát.

Liền đi tới khe núi.

Đường Kiếp nhắm mắt theo theo Nguyên Thần Phi, Đỗ sư huynh thì đứng ở sau cùng, ánh mắt nhìn Đường Kiếp và Nguyên Thần Phi tràn đầy sát ý.

Lúc đi tới bên khe núi, Nguyên Thần Phi dừng lại, đang muốn nói chuyện thì Đỗ sư huynh đột nhiên bắn một chỉ ra.

Chỉ phong đánh vào bắp chân của Đường Kiếp, Đường Kiếp "A" lên một tiếng, quỵ gối ngã xuống.

Mà ở bên trong hồ khe núi, cùng lúc đó có vô số con cá màu bạc, đúng là Phi Tiễn Ngân Giao há cái miệng rộng cắn hướng Đường Kiếp.

Lần này mà bị cắn trúng, phàm nhân chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

May mà có một bàn tay vươn ra túm Đường Kiếp lại, đúng là Nguyên Thần Phi.

Kéo Đường Kiếp lên bờ, Nguyên Thần Phi nghiêm mặt nói:
- Cẩn thận chút, trong nước có yêu vật, chớ cách ta quá xa, ta sẽ không bảo vệ được ngươi.

Khe núi này là tiền bối Mục Dương phái phát hiện, nên vị trí địa lý khá rõ ràng, được lưu truyền tới nay, Nguyên Thần Phi và Đỗ sư huynh đều biết đến.

- Đa tạ công tử cứu mạng!
Đường Kiếp toát mồ hôi dập đầu bái tạ.

Nguyên Thần Phi lấy ra một cái hồ lô làm khống thủy thuật, nước trong khe núi tự động bay vào trong hồ lô, làm phép một lát mới dừng lại, nói:
- Lúc này đủ dùng rồi.

Đỗ sư huynh thấy Đường Kiếp chưa chết, trong lòng bất mãn, ngầm bực Nguyên Thần Phi nhúng tay, bất quá cũng bớt e dè Đường Kiếp vài phần, lúc này nghe xong, hừ nói:
- Nếu thế, vậy đi thôi.

Nói xong đã tự đi trước.

Nguyên Thần Phi đang muốn đưa hồ lô cho sư huynh, lại thấy hắn không nhận lấy đã đi, buồn bực nói:
- Kỳ lạ, rõ ràng là nói khát muốn uống nước, sao giờ lại không muốn rồi.

Ba người tiếp tục đi lên trước, rất nhanh đi vào một khu rừng.

Nhìn thấy rừng, hai mắt Đỗ sư huynh tỏa sáng.

Đang muốn thi triển kỹ xảo thời điểm thì nghe Nguyên Thần Phi nói:
- Đây là Tử Kinh Lâm, trong rừng có một loại ong giết người, to như chậu rửa mặt, đuôi sau có châm, kỳ độc vô cùng, là nơi không thể chọc tới. Ngàn vạn lần chớ nhìn trái cây ngon mà hái, đi, lách qua nơi này trước.

Đỗ sư huynh tức giận thầm mắng trong lòng.

Chỉ có điều trong ngũ nguyên động phủ, những gì hắn biết thì Nguyên Thần Phi cũng biết, ngoại trừ ngay từ đầu Nguyên Thần Phi không có đề phòng để Đường Kiếp tiếp cận mép nước, sau đó phàm là chỗ biết nguy hiểm sẽ nhắc nhở Đường Kiếp trước, khiến Đỗ sư huynh vô kế khả thi.

Hắn không biết Đường Kiếp cũng đang buồn bực, trò vui không được xem còn làm vở kịch đi chệch hướng, cái này sao có thể thành?

Chỉ có thể đi tới những khu vực không biết nguy hiểm hay không.

Đỗ sư huynh và Đường Kiếp đồng thời thầm nghĩ.

Đỗ sư huynh đảo mắt, đã tiến lên nói:
- Nguyên sư đệ, Thất Sắc Nguyên đã bị chúng ta tới tới lui lui vô số lần, sớm không có gì hiếm lạ. Dược thảo cũng chỉ có trăm năm. Ngũ nguyên động phủ mở trước thời hạn là chuyện tốt, nhưng cũng khiến linh dược không đủ năm. Cứ theo đà này, chúng ta sẽ không có thu hoạch gì lớn.

- Vậy ý của sư huynh là?

- Ta thấy nhất định phải xâm nhập Thất Sắc Nguyên, cũng chỉ sâu bên trong mới có thể tìm được đủ năm linh dược. Chỉ cần tìm được một gốc cây, chúng ta sẽ phát tài rồi.

Nguyên Thần Phi do dự:
- Nhưng sâu bên trong Thất Sắc Nguyên vô cùng hung hiểm. Nghe nói có biến hóa đại yêu ở trong đó.

Đỗ sư huynh cười ha hả nói :
- Biến hóa đại yêu cũng không phải đồ ngốc ở mãi một chỗ. Nói không chừng bên cạnh chúng ta đã có một Hóa Hình yêu mà không biết tới.

Nói xong ánh mắt đã liếc hướng Đường Kiếp.

Đường Kiếp vẻ mặt ngây thơ.

Trong lòng thầm nói:
- Ta thật không phải là Hóa Hình, ông nội mi đã hóa hình từ nhiều năm trước rồi, giờ ta là Tử Phủ!

Đỗ sư huynh thuyết phục một phen, rốt cục Nguyên Thần Phi đồng ý, ba người cùng nhau đi sâu vào trong Thất Sắc Nguyên.

Vừa vào sâu bên trong, quả nhiên cảm nhận được bầu không khí khác biệt.

Nơi này sương mù nhàn nhạt phiêu tán, tuy rằng không phải loại quỷ vụ khủng bố, không quá ảnh hưởng tới tầm nhìn, nhưng cũng tăng thêm thêm vài phần quỷ dị thần bí.

Ba người một đường đồng hành, ven đường thỉnh thoảng thấy thi cốt vắt ngang mặt đất.

Nguyên Thần Phi sầu não nói:
- Có lẽ trong số này cũng có tiền bối của Mục Dương phái ta.

Đỗ sư huynh nghe thấy trong lòng khinh miệt, cho dù có thì sao, tiểu tử ngươi tỏ vẻ sầu não cho ai xem? Còn ngoài mặt thì ngưng trọng thở dài, đồng thời hai mắt không ngừng tìm kiếm khả năng tồn tại nguy hiểm.

Nguy hiểm nói đến là đến.

Một con hổ lớn màu xanh đột nhiên xuất hiện, vừa xuất hiện đã lao thẳng tới hướng ba người.

Đỗ sư huynh thấy trong lòng thầm kêu tốt lắm, ngoài miệng lại nói:
- Sư đệ cẩn thận!

Đã bắt đầu nắn ấn pháp.

Giờ nắn ấn pháp đã chậm, Nguyên Thần Phi cầm một kiếm nơi tay chém tới yêu hổ. Kiếm khí cầu vồng, quả nhiên là uy lực không tầm thường, ngay cả Đường Kiếp nhìn xem cũng âm thầm gật đầu.

Ở cửa cốc, lại thêm một con yêu hổ xuất hiện.

Đúng là có hai con.

Yêu hổ lao tới Đỗ sư huynh phóng đi, Đỗ sư huynh đảo mắt chạy tới bên Đường Kiếp, cũng thu hút sự chú ý của yêu hổ tới Đường Kiếp.

Quả nhiên yêu hổ nhìn thấy Đường Kiếp chặn đường, há cái miệng rộng táp tới.

Đường Kiếp sợ tới mức ôm đầu ngồi xổm xuống, lộ ra Đỗ sư huynh phía sau.

Đỗ sư huynh mắt thấy yêu hổ vẫn hướng đến mình thì ngây ra một lúc, lúc này ấn pháp đã xong nên theo bản năng ra tay, một vùng băng sương từ tay hắn bốc lên đánh thẳng vào yêu hổ khiến nó đông cứng, tuy nhiên yêu hổ chỉ rít gào một tiếng đã nhanh chóng thoát ra, cùng Đỗ sư huynh chiến thành một đoàn.

Đường Kiếp thì nhân cơ hội thoát khỏi chỗ nguy hiểm, chạy về phía sau.

Xa xa Nguyên Thần Phi còn không ngừng hô:
- Không được qua đây, lui ra phía sau chút!

Đỗ sư huynh tức giận thầm mắng, chỉ hận vì sao không có thêm con thứ ba ăn thịt tên Đường Kiếp chướng mắt kia.

Luân phiên bị nhục, sớm khiến cho hắn quên đi mục đích ban đầu là giết Nguyên Thần Phi, giờ này khắc này một lòng muốn giết Đường Kiếp.

Mắt thấy Đường Kiếp chạy trốn, Đỗ sư huynh đấm một quyền tới yêu hổ.

Một quyền này dùng toàn lực, trực tiếp đẩy yêu hổ về phía Đường Kiếp.

Yêu hổ ở trên không trung lăn lộn rơi xuống, mắt thấy bên cạnh có người, không nghĩ ngợi gì há mồm cắn.

Đúng lúc một thanh tiểu kiếm màu lam phá không phi đánh úp tới, đâm vào đầu hổ đóng đinh nó trên mặt đất, đúng là kiếm của Nguyên Thần Phi.

Hoá ra hắn đã giết yêu hổ trước mặt mình, ở thời khắc mấu chốt "Cứu" Đường Kiếp một mạng.

Nguyên Thần Phi sa sầm mặt đi tới:
- Sư huynh ngươi rốt cuộc có ý tứ gì?

Đỗ sư huynh ngẩn người:
- Sư đệ có ý gì?

Nguyên Thần Phi cả giận nói:
- Ngươi thực sự nghĩ ta không nhìn ra được sao? Dọc đường ngươi luôn cố ý hại Đường Kiếp. Vừa rồi rõ ràng chỉ có là một thông linh kỳ yêu vật, sư huynh đối phó nó cần nhiều sức như vật sao? Cần nắn ấn sao? Hơn nữa còn đánh yêu vật tới chỗ Đường Kiếp. Rõ ràng là cố ý muốn để Đường Kiếp chết.