Nguyên Thần Phi không nghi ngờ, vội vàng gật đầu:
- Được.

Rồi dẫn đầu bay về phía trước, Đỗ sư huynh ở phía sau âm u nhìn Nguyên Thần Phi rồi cười lạnh bay theo.

Chu Tước thấy tình cảnh này cười lạnh:
- Tên họ Đỗ thật đúng là tà tâm chưa chết, họ Nguyên thì quá ngây thơ, ta thấy sớm muộn gì cũng sẽ bị họ Đỗ đùa chết.

Đường Kiếp cười nói:
- Nếu ta đã gặp, sẽ không để chuyện này phát sinh.

- Ngươi tính ngăn cản như thế nào?
Chu Tước hỏi.

Nhìn hai người kết bạn đồng hành, Đường Kiếp cúi đầu suy tư trong chốc lát.

Trong đầu đột nhiên hiện ra một ít chuyện xưa trước kia từng nghe qua, Đường Kiếp nói:
- Nếu như thế, không bằng chơi một trò chơi.

- Chơi cái gì?
Chu Tước khó hiểu.

Đường Kiếp lại không trả lời, chỉ quỷ bí cười bay đến trước Nguyên Thần Phi và Đỗ sư huynh.

Hắn đi vào trong rừng cây, nhìn xung quanh coi như không tệ, gật đầu nói:
- Chính là chỗ này.

Nói xong biến hóa nhanh chóng thành một tiểu tử mặc áo vải thô.

Rồi thuận tay chỉ ra, một cây đại thụ sống lại, đúng là bị hắn làm phép thành tinh.

- A? Ngươi là muốn...
Chu Tước kinh ngạc nói.

Đường Kiếp cười nói:
- Dân gian dã sử, thần thoại sơn hải, trẻ con nghe kể luôn mong mình có thể làm diễn viên chính. Nhưng đổi lại nhân vật, làm người chỉ điểm không phải rất tốt sao? Hôm nay để ta kể lại một giai thoại trong truyền thuyết.

Nói xong hắn vung tay lên, cây tinh đã vươn ra vô số cành bắt lấy mình.

Sau đó cao họng hô:
- Cứu mạng a, cứu mạng!

Giả vờ cũng rất giống.

Vừa lúc Nguyên Thần Phi từ trong rừng bay qua, nghe tiếng chạy vào thì thấy một nam tử áo thô đang bị treo trên cây.

Cây kia rõ ràng là một gốc cây đã thành tinh, vô số cành lá như xúc tu cuốn lấy đối phương đang định đưa vào miệng, chỉ có điều người nọ liều mạng dùng chân đạp, còn không ngừng kinh sợ hét lên.

Nhìn thấy Nguyên Thần Phi, nam tử kia liền hét lớn:
- Mau tới cứu ta!

Nguyên Thần Phi thấy vậy đang muốn ra tay, Đỗ sư huynh đã nói:
- Nguyên sư đệ dừng tay, nơi đây là ngũ nguyên động phủ, sao lại có người ngoài tồn tại? Hơn phân nửa là Hóa hình yêu vật dụ chúng ta mắc câu, ngàn vạn lần chớ tới gần.

Nguyên Thần Phi cười nói:
- Nếu là Hóa Hình yêu, cần gì làm mấy trò này, trực tiếp xông tới bắt chúng ta là xong. Mặc kệ người kia vì sao xuất hiện ở đây, thấy người gặp nguy hiểm sao có thể không cứu? Ta tới cứu người, kính xin sư huynh bảo hộ!

Nói xong đã tung chỉ phong đánh gãy cành cây, làm Đường Kiếp rơi xuống mặt đất. Cây tinh giận dữ, gầm thét muốn xông lại, Nguyên Thần Phi cũng không thèm để ý, từ trong túi Giới Tử lấy ra một vật, là một hộp kiếm.

Mở hộp kiếm ra, chỉ thấy trong hộp rõ ràng là bảy thanh trường kiếm.

Xích cam lam lục xanh vàng tím!

Nguyên Thần Phi lấy ra thanh màu đỏ tế lên, chỉ thấy một ngọn lửa từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng cháy nó khiến nó khóc thét không ngừng. Cây tinh là do Đường Kiếp lâm thời dùng pháp lực làm phép, làm sao chống lại được ngọn lửa này thiêu đốt, nháy mắt đã hóa thành cây gỗ khô chết đi.

Nguyên Thần Phi giơ tay lên, thanh kiếm đỏ hạ xuống rơi vào hộp kiếm.

Đường Kiếp vội vàng chạy tới.

Đỗ sư huynh chỉ một tay ra, quát:
- Không được tới gần!

Đường Kiếp vội dừng lại, tỏ vẻ run rẩy nói:
- Tiểu nhân chỉ muốn đa tạ công tử đã cứu mạng!

Đỗ sư huynh liên tiếp điểm chỉ lên Đường Kiếp.

Đường Kiếp ngơ ngác nhìn hai người.

Đỗ sư huynh liên tiếp chỉ mấy cái, chỉ cảm thấy như trâu đất xuống biển không có bất kỳ phản ứng nào, cũng không khỏi ngây ra một lúc, lẩm bẩm:
- Quả nhiên không có nửa điểm linh khí hoặc yêu lực dao động, chẳng lẽ đúng là người thường?

Nguyên Thần Phi thu hộp kiếm nói:
- Ngươi là ai? Sao lại ở đây?

Đường Kiếp trả lời:
- Tiểu nhân họ Đường tên Kiếp, vốn là một tiều phu ở tiểu trấn Tây Ngưu Thần Châu, đốn củi kiếm sống, cũng không biết tại sao, đột nhiên có một cơn gió lạ tới cuốn tiểu nhân vào không trung, khi tỉnh lại thì ở trong này. Nơi đây rất đáng sợ, khắp nơi đều là yêu quái ăn thịt người…

Nói xong đã thao thao bất tuyệt.

Hắn với Hồng hoang đại lục cũng chưa quen thuộc, nhưng Hồng hoang lớn như vậy, Nguyên Thần Phi và Đỗ sư huynh cũng không phải cái gì cũng biết, tùy tiện nói ra một chỗ là ổn.

Quả nhiên Đỗ sư huynh nhất thời do dự, lẩm bẩm:
- Gió yêu? Chẳng lẽ nói, lần này mở ra trước thời hạn có liên quan tới gió yêu này? Nhưng gió yêu từ đâu mà đến, vì sao lại tiến vào nơi này? Hiện tại đã đi đâu?

Suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp.

Có tâm muốn hỏi, nhưng thấy Đường Kiếp chỉ là một người bình thường, sao có thể biết mấy thứ đó?

Bên này Đường Kiếp đã cầm lấy áo Nguyên Thần Phi nói:
- Kính xin tiên nhân cứu mạng!

Nguyên Thần Phi thở dài nói:
- Cũng là ngươi xui xẻo mới tới nơi này, nếu không ai giúp ngươi, chỉ sợ đi không được bao xa đã bị yêu quái ăn luôn. Thôi thôi, ngươi đi theo ta, đợi hoàn thành nhiệm vụ của sư môn sẽ mang ngươi ra ngoài động phủ.

Đường Kiếp nghe xong mừng rỡ, cúi người với Nguyên Thần Phi:
- Đa tạ tiên nhân.

Nguyên Thần Phi vội vàng xua tay:
- Chớ gọi ta tiên nhân, ta chỉ có chút bản lĩnh thô thiển, làm sao dám xưng là tiên nhân, tiên nhân chân chính đều có thủ đoạn thông thiên, không gì không làm được.

- Vâng, công tử!
Đường Kiếp sửa miệng rất nhanh.

Đỗ sư huynh vừa nghe thì nóng nảy:
- Sư đệ, ngươi sao có thể liều lĩnh mang theo một người xa lạ. Người này rốt cuộc như thế nào cũng không rõ ràng, ngũ nguyên động phủ mấy ngàn năm qua chưa bao giờ thấy người ngoài. Giờ đột nhiên xuất hiện một tên, hắn nói gì ngươi cũng tin sao?

Nguyên Thần Phi ngạc nhiên nói:
- Sư huynh không phải đã thử qua hắn sao?

Đỗ sư huynh nói:
- Thực lực của ta thấp kém, nếu có đại yêu tu vi thông thiên, cho dù có thử cũng không ra.

Nguyên Thần Phi liền cười nói:
- Nếu vậy coi như nhận mệnh đi. Đối mặt với đại yêu, ta và ngươi không thể chống cự. Mà để đại yêu lừa ăn thịt vẫn tốt hơn so với trực tiếp ăn nhiều.

Hắn cũng rộng rãi, ngay cả Đường Kiếp cũng không khỏi âm thầm tán thưởng gật đầu.

Thời khắc này Nguyên Thần Phi nói xong liền tế lên một áng mây nâng Đường Kiếp lên, cho Đường Kiếp theo sau mình, Đỗ sư huynh thấy thế cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể cam chịu.

Chỉ có điều đôi con mắt chuyển động vòng quanh, trong lòng thầm nghĩ tên Đường Kiếp này có chút cổ quái, cần thử một phen.

Nếu hắn nói dối thì phải cẩn thận để ý, tất yếu có thể lấy Nguyên Thần Phi làm lá chắn rồi chuồn đi. Nếu hắn nói đúng nói thật, vậy giết luôn hắn và Nguyên Thần Phi, chỉ có thể nói thiên ý như thế, là hắn xui xẻo.

Trong lòng đã định, Đỗ sư huynh cũng an tâm hơn nhiều.

Chu Tước thì ở trong ý thức nói với Đường Kiếp:
- Thú vị thú vị, không nghĩ tới ngươi lại đi lừa họ.

Đường Kiếp hừ một tiếng, trả lời:
- Ở quê ta, cái này không gọi lừa người, mà gọi là diễn xuất.

Do mang theo bánh bèo Đường Kiếp, tốc độ của Nguyên Thần Phi và Đỗ sư huynh chậm đi rất nhiều.

Linh khí không thể dùng toàn bộ để phi hành, cho nên bay được một đoạn, hai người liền xuống dưới đi bộ.

Nguyên Thần Phi cũng không để ý chuyện này, một đường chuyên tâm tìm kiếm linh dược có thể hái được.