Năm đó Đường Kiếp từ học viện đi ra, lấy thân phận học sinh xuất sắc cũng vừa mới nhập cửu chuyển. Nơi này tùy tiện lấy ra một môn phái, đệ tử Thoát Phàm là chính, có thể thấy nơi hoang dã này quả nhiên là tàng long ngọa hổ.
Nghe lão nhân kia giáo huấn, phía sau đã bay tới thêm ba người, theo thứ tự là một gã đại hán lưng đeo đao, một gã áo xanh nho sinh và một trung niên mỹ phụ. Ba người này và lão nhân kia giống nhau, đều là tu vi Thiên Tâm, hơn nữa đều là Tâm Ma cảnh, có thể thấy được Đường Kiếp đoán đúng, nơi này chỉ cho phép Tâm Ma kỳ trở xuống thông qua.
Lúc trước cũng là mấy người họ hợp lực áp chế băng hỏa cốc, các đệ tử mới có thể thông qua cốc này.
Này cũng là một lần rèn luyện và khảo nghiệm với đệ tử, có thể thông qua thì có thể tiếp tục thăm dò, không thể thông qua hoặc là quay lại kịp lúc, hoặc là chết trong cốc.
Khi bốn người đến đông đủ, đại hán lưng đeo đao nói:
- Lần này ngũ nguyên động thiên mở ra trước thời hạn, thực là phúc của phái ta. Lần này hành động do bốn người ta phụ trách, phải thừa dịp Hoa Nghiêm tự và Thanh Dương tông còn chưa kịp phản ứng mà tìm kiếm ưu đãi trong ngũ nguyên động thiên, Mục Dương phái ta nhất định phải trở thành người thắng trong lần thám hiểm này, đều hiểu chứ?
- Đệ tử hiểu! Tất cả tu giả cùng nhau cao giọng đáp lại, bay vào bên trọng.
Nhìn thấy cảnh này, Đường Kiếp sao mà không hiểu.
Nơi này vốn không bị một phái khống chế, mà là đồng thời bị ba nhà nắm trong tay.
Bởi vì kiềm chế lẫn nhau, ai cũng không cách nào toàn lực thăm dò, ba phái cuối cùng đạt thành hiệp nghị, chính là bốn Tâm Ma mang một đám Thoát Phàm nhập động, biến động thiên thành sân thí luyện đệ tử các nhà.
Tuy nhiên như vậy cũng có ưu đãi, chính là tòa động thiên có thể liên tục khai thác, lần nào tiến vào cũng có phát hiện. Lúc trước Đường Kiếp ở bên trong dạo qua một vòng, liền phát hiện không ít thứ tốt. Tuy rằng những thứ đó giờ hắn đã không để vào mắt, nhưng trong mắt đệ tử cấp thấp thì vẫn là bảo vật vô giá.
Bởi vì mình tới đây, ngũ nguyên động thiên mới mở ra trước ngày, có khả năng Mục Dương phái gần nơi này nên mới tiến vào trước.
Tuy nhiên có một việc Đường Kiếp vẫn đoán sai, chính là bốn Tâm Ma không chỉ thỏa hiệp kết quả, mà là vì động phủ dùng mười hai chu thiên cấm chế, mỗi lần mở ra chỉ cho phép tiến vào mười hai Thiên Tâm Cảnh. Vậy nên mỗi bên mới ước định mỗi phái tiến vào bốn Tâm Ma.
Lần này ngũ nguyên động thiên mở ra trước thời hạn, Mục Dương phái giành trước địa lợi tiến vào, nhưng danh ngạch tám Thiên Tâm Cảnh lại không dám đoạt.
Chúng đệ tử tán đi, bốn gã Tâm Ma chân nhân nhìn nhau, cũng đồng thời rời khỏi. Nhưng họ không giống những đệ tử kia chia năm xẻ bảy mà là cùng nhau bay tới —— tòa hoa viên.
Hoa viên là nơi giá trị nhất trong ngũ nguyên động thiên, nhưng mười tám thượng cổ khôi lỗi cũng là chỗ khó đột phá nhất. Bởi vì mỗi một con đều có thực lực hóa hồn sơ kỳ, động phủ lại cấm Tâm Ma trở lên tiến vào, tương đương với nhất định phải lấy thực lực Tâm Ma khiêu chiến hóa hồn mới có thể lấy được dược thảo.
Cũng khó trách trong hoa viên nhiều linh dược lại có cực ít người có thể hái tới vậy.
Tuy nhiên hiện tại hoa viên đã bị Đường Kiếp nắm trong tay, dược thảo cũng thành tài sản của hắn, làm sao có thể cho người khác nhúng chàm. Suy nghĩ một chút nói:
- Y Y, muội nói chúng ta dùng chiến khôi thay cho một con khôi lỗi trong đó, thế nào?
Y Y vừa nghe, mắt lập tức sáng lên cười nói:
- Biện pháp này thú vị!
Bốn gã Tâm Ma chân nhân có thể đánh bại một khôi lỗi hóa hồn đã là không dễ, nếu đổi thành Vân Mẫu Chiến Khôi, giết tới mệt bọn chúng cũng đừng lấy được một gốc dược thảo nào.
Tuy nhiên Y Y lập tức lắc đầu:
- Chỉ có điều hai loại không giống nhau, cũng không dễ ngụy trang.
- Đúng vậy.
Đường Kiếp thở dài. Lúc trước thiết kế chỉ suy xét chiến lực, chưa suy xét cấp năng lực ngụy trang cho Vân Mẫu Chiến Khôi.
Băng Hoàng bất ngờ nói:
- Ta biết một loại thủ thuật che mắt, có thể thay hình đổi dạng khôi lỗi, cam đoan bốn Tâm Ma kia nhìn không ra.
- Ngươi?
Đường Kiếp hơi cảm thấy kinh ngạc:
- Ngươi sẽ giúp ta?
Băng Hoàng cười lạnh nói:
- Ta vì sao không thể giúp ngươi? Thực lực ngươi so với ta mạnh hơn, ta muốn chạy trốn, không có năng lực đối địch thì chỉ có thể dùng trí. Đối nghịch chỉ làm ngươi tăng phòng bị với ta, thế chẳng bằng ta tạm thời ủy mình một chút, trước nghe lệnh của ngươi. Phụng dưỡng ngươi thoải mái rồi đột nhiên trở mặt, bùng lên làm khó dễ, chẳng phải rất tốt sao? Lại nói, ta dù gì cũng là ma nữ, Ma Tu là con đường duy nhất của ta. Chỉ là ta mới thành ma không lâu, kinh nghiệm còn thấp, không để ý đến thủ đoạn như vậy khiến công tử chê cười.
Lời nói lúc đầu còn cứng rắn gượng gạo, càng nói càng thản nhiên, Đường Kiếp nghe được cũng há hốc mồm, một lát mới gật đầu:
- Nói rất đúng, đây mới là ma nữ. So với ngươi, ma nữ của Thiên Tình Tông còn kém xa lắm.
Băng Hoàng che miệng cười ha ha, chỉ có điều giữa lông mày vẫn để lộ hận ý khó giấu, có thể thấy bản lĩnh giả dối vẫn còn non kém. Nàng ta hỏi:
- Nếu vậy, ngươi là dám hay là không dám đây?
Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Có cái gì không dám. Ngươi nguyện làm nô tỳ, ta còn sợ hay sao?
Lời này làm Băng Hoàng cứng đờ, tức giận muốn phát tác, nhưng lại hít sâu một hơi nhịn xuống, cười nói:
- Nếu như thế, tiểu tỳ đi theo Y Y tiểu chủ trước.
Y Y cười ha ha, hướng hoa viên bay đi:
- Mau lên, những người đó đã đi được xa, chớ để bọn họ tới trước thì không kịp gian lận rồi.
Nhìn hai người bọn họ đi, Đường Kiếp cũng không đuổi theo, Y Y theo hắn nhiều năm như vậy, sớm không còn là tiểu nha đầu ngây thơ, hắn với Y Y cực kỳ yên tâm. Băng Hoàng là hóa hồn, nàng cũng là Hóa Hình hậu kỳ, hai người cảnh giới giống nhau, nhưng trong tay Y Y còn có Vân Mẫu Chiến Khôi, Đậu Binh, Chu Thiên Tinh Thần Vạn Bảo Đại Trận đồ và một đám bảo bối, mà ngay cả Đồ Đồ đã thành tọa kỵ của nàng, có thể nói ngoại trừ Sơn Hà Xã Tắc Đồ và Đế Nhận, Đường Kiếp đã cho nàng hết mọi đồ tốt, bởi vậy hoàn toàn không sợ Băng Hoàng giở trò quỷ.
Suy tư một lát, Đường Kiếp bay theo hướng đám Thoát Phàm đệ tử.
Hắn muốn đi xem người tên Nguyên Thần Phi kia.
Có thể trên tiên lộ hung hiểm xảo trá mà duy trì được tấm lòng son cũng không có nhiều người, nếu đã gặp được, cứ giúp đỡ một phen đi.
Hơn nữa Đường Kiếp mơ hồ cảm thấy quanh người thanh niên này có chút quái dị, khiến hắn sinh ra hứng thú.
Ngay lúc Đường Kiếp rời đi không lâu, trong băng hỏa cốc có thêm hai nhóm người đến.
Một hòa thượng tay cầm thiền trượng, người kia là tu giả mặc áo xanh.
Hòa thượng tai to mặt lớn, dáng người khôi ngô, cầm thiền trượng nói:
- Để đám tiểu tử Mục Dương phái đoạt trước, các ngươi nhanh đi, chớ để chậm trễ nữa.
Hai tốp đệ tử nhất tề đuổi theo.
————————————
Ngũ nguyên động thiên rất lớn, cho dù Đường Kiếp vừa đi qua quỷ vụ điện và hoa viên thì ngoài hai nơi đó còn nhiều chỗ khác để đi.