Lúc đó hai vợ chồng ở cùng một chỗ, liều chết triền miên.
Hứa Diệu Nhiên yêu cầu vô độ.
Đường Kiếp biết, nàng là muốn có đứa bé,
Cũng đã đến lúc cần phải có một đứa con.
Một đêm này, Đường Kiếp buông tha hết thảy, giao hòa với Hứa Diệu Nhiên, đạt thành sự hài hòa lớn.
Sáng sớm ngày tiếp theo.
Đường Kiếp đi vào Trích Tinh đỉnh.
Lúc này đám người Lăng Tiêu và Tiêu Biệt Hàn đã biết đầu đuôi sự tình.
Đối với quyết định của Đường Kiếp, mặc dù mọi người cũng từng kịch liệt phản đối nhưng vẫn không thể khiến Đường Kiếp thay đổi.
Đây là tội của hắn, hắn phải tự mình đi chuộc tội.
Lăng Tiêu thấy thế, biết khuyên can không có hiệu quả, thở dài một tiếng nói:
- Ta sẽ nói rõ với thiên hạ, Tiêu Dao Thiên Tôn từ hôm nay trở đi bế quan khổ tu, ngươi cứ an tâm đi đi.
Đường Kiếp cung kính bái:
- Đệ tử chịu đại ân của Tẩy Nguyệt phái, còn chưa hồi báo liên gặp kiếp nạn này, thật thật với các vị tổ sư trong phái. Nhưng vì sinh linh trong thiên hạ, lần này không thể không đi, nếu không may chết đi, hy vọng kiếp sau vẫn có thể trở thành môn hạ của Tẩy Nguyệt phái. Chỉ có điều lần đi này, có một người đệ tử không yên lòng, muốn sư tôn giúp ta chiếu cố.
- Chính là đứa bé Y Y kia?
Đường Kiếp gật gật đầu.
Lần này rời đi cửu tử nhất sinh, Đường Kiếp không thể nào mang theo nàng.
Không chỉ không mang theo nàng, ngay cả Đồ Đồ, tiểu Đường Đậu cùng Vân Mẫu Chiến Khôi cũng sẽ không mang, duy nhất có thể đi theo hắn chỉ có Tiểu Tam mà thôi.
Lăng Tiêu nói:
- Yên tâm đi, bắt đầu từ hôm nay Y Y sẽ đi theo bên cạnh ta, ta sẽ đốc thúc nàng yên tâm tu luyện.
- Đa tạ sư tôn!
Khom người thật sâu với Lăng Tiêu, Đường Kiếp liền rời đi.
Mọi người thấy hắn rời khỏi, nhất thời đều im lặng.
Cuối cùng là Tiêu Biệt Hàn thổn thức nói:
- Không sợ hãi, dũng cảm đối mặt, đây mới thật sự là cường nhân, từng là một tiểu tử gàn bướng, giờ đã trưởng thành rồi.
Mặc kệ tu vi của Đường Kiếp cao bao nhiêu, mãi cho tới hôm nay, Tiêu Biệt Hàn mới chính thức công nhận hắn là một Đại Năng.
Đây là tâm tình thành thục, không liên quan gì tới tu vi.
Ra khỏi Tẩy Nguyệt phái, Đường Kiếp liền mở ra trận Truyền Tống.
Sau vài lần thi triển, Đường Kiếp đã đi tới chỗ Binh Chủ Bí Cảnh.
Trước khi bước lên trên trận Truyền Tống, Đường Kiếp đi nhìn Chu Tước một chút.
Ngồi trong thung lũng trăm hoa đua nở, Đường Kiếp kể hết mọi chuyện phát sinh với Chu Tước.
- Lần này đi sợ là có đi không có về. Cửa ải Binh Chủ Bí Cảnh cuối cùng này cũng không chắc có cơ hội mở ra, làm phiền ngươi cũng không thể tự do, thật là xin lỗi. Ta lưu lại Binh giám trong thung lũng này, bên trong có Ly Kinh và Binh Tự Quyết, nếu như ta chết đi liền kính nhờ ngươi truyền cho Nhị Hổ, tương lai có một ngày có lẽ nó có thể cứu ngươi ra.
Chu Tước chống thắt lưng hừ nói:
- Thanh Vân Giới núi dày nước rộng, bà cô làm thế nào biết ngươi sống hay chết, chắc hẳn phải giống như lần trước.
Nói xong liền vung tay lên, một chút máu huyết đã bay vào trong cơ thể Đường Kiếp. Chỉ có điều lúc này máu huyết Chu Tước cho ra cũng vượt xa so với di vãng. Cũng chỉ có phân lượng máu huyết như thế mới có thể đem tin tức truyền về để Chu Tước biết.
Đường Kiếp lại biết, có Tiểu Tam ở đây, Chu Tước căn bản không cần phải làm thế. Nàng nói truyền lại tin tức nhưng mục đích thật sự là muốn bảo vệ hắn. Chỉ có đều Cơ Dao Tiên là ngươi thế nào chứ. Ngay cả Vân Thiên Lan đều tự than thở không bằng, còn nói chi tới Chu Tước vẫn mới chỉ là phân thần.
Nhưng mà hắn vẫn không nói gì, cứ như vậy từ biệt Chu Tước đi tới trận Truyền Tống.
Bước lên trận Truyền Tống thông tới Thanh Vân Giới, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, thầm nhủ một tiếng “ Tái kiến”, cuối cùng liền khởi động.
Nương theo một mảnh tiếng vang ầm ầm, bóng người của Đường Kiếp đã biến mất vô tung.
Nương theo một mảnh hào quang sặc sỡ hiện lên, thân ảnh của Đường Kiếp đã hiện ra dưới nền đất Thanh Vân Giới.
Đây là một thung lũng trống trải, bốn phía là vách núi cao ngất, trụi lủi không có gì, chỉ có trận Truyền Tống thật lớn đang nằm ở chính giữa.
Giờ phút này Đường Kiếp liền đứng ở trung tâm trận Truyền Tống.
Đưa mắt nhìn lại, phương xa là một đám núi ngũ hành tuyệt địa liên miên, mơ hồ có thể nhìn thấy hỏa trụ thông thiên kia.
Hết thảy cũng y như trước đây, thoạt nhìn giống như chưa phát sinh bất cứ chuyện gì.
Khi đã làm tốt chuẩn bị phải đối mặt với tình hình xấu nhất, khi Đường Kiếp nhìn thấy tình hình này cũng không khỏi ngây ra một lúc.
Chẳng lẽ là Băng Hoàng vẫn chưa nhập ma, Cơ Dao Tiên chưa có được tự do?
Nếu là như vậy, có lẽ còn có cơ hội.
Nghĩ vậy, tâm Đường Kiếp không khỏi kích động.
Hắn bay về phía ma huyệt, chỉ thấy vung ma huyệt kia núi rừng cây cối trùng điệp xanh biếc, sương mù như trước, trên đỉnh núi kim phù treo cao, hết thảy cũng không phát sinh biến hóa, ngay tiếp theo một hàng phòng nhỏ đều không tổn hao ở chỗ này.
Nhìn thấy cảnh này, Đường Kiếp liền thở dài một hơi.
Đúng lúc này một người từ trong nhà đi ra, mặc áo lót Tử La, tay nắm Tiêu Vĩ Cầm, đầu cài kim trâm, mắt như sao, chính là Băng Hoàng.
Ngẩng đầu nhìn thấy Đường Kiếp, trong mắt Băng Hoàng hiện ra một chút vui mừng:
- Đường đại ca, ngươi đã đến rồi.
Buông Tiêu Vĩ Cầm ra, Băng Hoàng bước nhanh đi tới phía Đường Kiếp.
Đang đi rất nhanh, thời điểm đi tới bên người Đường Kiếp lại vô ý trạo chân, thân thể cứ như vậy ngã về phía Đường Kiếp.
Đường Kiếp một phen ôm lấy nàng, thân thể của Băng Hoàng đã thuận thế ngã vào trong lồng ngực Đường Kiếp, Đường Kiếp nghĩ muốn đẩy ra nhưng trong đầu lại xuất hiện lời nói của Thanh Long…. Cái đẩy này sẽ gây ra rất nhiều mệt mỏi. VÌ thế nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, trong nháy mắt đều đọng lại vào lúc này.
Hai người ai cũng không nói gì, cứ như vậy ôm nhau.
Giống như có chút chịu không được giằng co và xấu hổ này, trên mặt Băng Hoàng đỏ lên, nàng cúi đầu nói như tiếng muối kêu:
- Đường đại ca…
Đường Kiếp ân một tiếng:
- Mấy ngày nay ngươi tốt chứ?
Sắc mặt Băng Hoàng lập tức trở nên đau khổ:
- Lần trước bị Đường đại ca răn dạy một phen, Băng Hoàng còn tương rằng sẽ không được gặp Đường đại ca, tâm tình đau khổ nên làm sao tốt lên được. Vốn tưởng rằng từ nay về sau Đường đại ca sẽ không bao giờ….. tới gặp ta nữa, không nghĩ tới hôm nay lại gặp, Hoàng nhi nhất thời vui mừng cho nên mới có cử chỉ thất lễ, kính xin Đường đại ca đừng trách.
Nói xong liền từ trong ngực Đường Kiếp đi ra, lộ vẻ nhớ tới thái độ lần trước Đường Kiếp đối xử với mình.
Đường Kiếp nghe được liền thở dài:
- Chuyện lần trước là ta có lỗi với ngươi, ngươi không có việc gì là tốt rồi.
- Ta còn có thể có chuyện gì chứ? Thời điểm ngươi đi ra, tâm tình của ta bị chọc tức, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma. Thật vất cả mới khôi phục lại được….
Nói tới đây Băng Hoàng đã lệ rơi đầy mặt, đẩy Đường Kiếp ra nói:
- Ngươi đi liền đi đi, tội gì lại tới kéo ta chứ.
Đường Kiếp không nghĩ tới nàng lại hồi phục như vậy, nhất thời lúng ta lung túng:
- Ta tới đây để xin lỗi ngươi.