- Ngươi cho là ngươi đi có thể có kết quả gì tốt? Đây chính là Đại La Kim Tiên, chính lão phu ta trước đây cũng là bị một chỉ của Cơ Dao Tiên đánh chết!
Vân Thiên Lan thở hồng hộc nói:
- Hiện giờ Thanh Vân Giới sợ rằng đã thành một mảnh tử địa rồi!
Đường Kiếp lại lắc đầu:
- Cái đó cũng không chắc.
- Cái gì?
Vân Thiên Lan ngẩn ngơ.
Đường Kiếp nói:
- Năm đó tiên đế Ngọc Thành Tử dùng thần uy vô thượng trấn áp Cơ Dao Tiên, đã là trấn áp tự nhiên không phải là cái đãi ngộ gì tốt. Trấn áp vạn năm nhưng không phải là tu luyện vạn năm, thời gian vạn năm chưa chắc có thể khiến nàng cường đại hơn, có khi còn khiến nàng suy nhược. Nếu Cơ Dao Tiên thoát khốn, chỉ cần nàng còn chút lý trí sẽ không lập tức đại khai sát giời, mà trước khôi phục bản thân đã. Đây cũng là lý do vì sao hiện tại ta phải đi, bởi vì ta có thể cứu được Thanh Vân Giới từ trong tay nàng.
Vân Thiên Lan đầu tiên là ngẩn ngơ, lập tức lắc lắc đầu nói:
- Ta thừa nhận ngươi nói có lý, nhưng Đại La Kim Tiên chính là Đại La Kim Tiên, cho dù chỉ còn một phần vạn công lực cũng đủ để giết chết ngươi và tất cả nơi đó, ngươi lấy cái gì để đi cứu?
Đường Kiếp cười nói:
- Ta cũng không nói muốn đánh, ta cần có một cơ hội thở dốc là đủ rồi.
Vân Thiên Lan khinh thường:
- Một cơ hội thở dốc lại có thể làm gì?
Đường Kiếp nghiêm túc trả lời:
- Đủ để nói chuyện.
- Cái gì?
Vân Thiên Lan kinh ngạc.
Đường Kiếp đã nói:
- Ta chỉ cần có cơ hội nói chuyện với Cơ Dao Tiên là đủ rồi.
Lão Long nghe được cười ha ha:
- Sao cơ? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngươi còn có thể dùng miệng lưỡi để khiến Cơ Dao Tiên tự động trở về ma huyệt nhận trấn áp sao?
Đường Kiếp bất động thanh sắc trả lời:
- Nói Cơ Dao Tiên trở lại ma huyệt nhận trấn áp, ta không làm được. nhưng nói để nàng không giết ta, không động tới Tê Hà thậm chí là Thanh Vân, hoàn toàn vẫn có vài phần hy vọng.
Lão Long nghe được tức giận hừ nói:
- Người si nói mộng, ngươi dựa vào cái gì để khiến Cơ Dao Tiên không động tới hai giới Thanh Vân và Tê Hà, chỉ bằng nàng là sư nương giả của ngươi sao? Theo ta thấy việc thông minh nhất cần làm lúc này là lập tức hủy diệt trận Truyền Tống đi!
Đường Kiếp lại thản nhiên nói:
- Chỉ bằng việc trong tay của ta có ngươi.
Toàn thân lão Long khẽ run rẩy:
- Ngươi nói cái gì?
Đường Kiếp lại không nhanh không chậm nói:
- Tuy rằng ngươi giả vờ thật sự rất giống, nhưng Thanh Long tiền bối, ngươi đã quên ngươi bây giờ có được một thân thể của phàm nhân. Trái tim đang đập của ngươi đã bán rẻ ngươi.
Thân thể của lão Long lại lần nữa run run một chút:
- Nực cười, lão phu cần gì phải giả bộ chứ?
Đường Kiếp lại chỉ cười cười:
- Thật ra trí nhớ của ta vẫn tốt lắm.
Lão Long khó hiểu.
Đường Kiếp tiếp tục nói:
- Đôi khi ta cũng còn có thể nhớ rõ một việc cách đây mấy trăm năm. Tỷ như năm đó ở Thanh Vân Giới địa hạ, trước khi chúng ta đại chiến ở ma huyệt, ngay lúc đó có nói chuyện một ít, có chút ký ức ta vẫn còn nhớ rất rõ.
Sắc mặt của lão Long trở nên khó nhìn.
Đường Kiếp nói:
- Tỷ như Cơ Dao Tiên đã từng nói một câu. Nàng nói, Thanh Long, hóa ra ngươi cũng có ngày hôm nay. Ngày đó ngươi chi phối vận mệnh, dụ ta nhập ma liền biết sẽ có ngày hôm nay. Ngọc Thành Tử nếu như bị lừa dễ như thế thì hắn cũng không xứng làm tiên đế. Đáng tiếc ngươi tính toán kỹ càng, nhưng chung quy lại mai mối vì người khác. Ngủ đông vạn năm, và chờ đợi mình là vận mệnh hoàn toàn bại vong, ha ha ha ha, buồn cười thật!
Lời này vừa ra, cả người Thanh Long đều run rẩy.
Đường Kiếp nhìn về phía Thanh Long, trong ánh mắt mang theo châm chọc nồng đậm:
- Lúc trước ngươi còn nói không phải, sau lại nói không biết vì chuyện gì mà Cơ Dao Tiên lại thích Lê Cửu Duyên sao? Ta nghĩ ta biết được là vì lý do gì?
Thanh Long tê liệt ngồi dưới đất, hoảng sợ nhìn Đường Kiếp:
- Không, không phải ta!
- Còn muốn chống chế sao?
Sắc mặt của Đường Kiếp đã chìm xuống:
- Lời nói dối của ngươi dùng để đối phó với người khác còn đực, tuy nhiên dùng đối phó ta thì còn hơi kém. Ngươi biết ta cũng là người nhập đạo vận mệnh. Nhưng ngươi cùng đã biết ta từng du lịch khắp Thanh Vân Giới, tết vận mệnh, chuyện thứ nhất chẳng phải chính là tác hợp nhân duyên sao?
Năm đó Đường Kiếp đi du ngoạn trăm năm, cảm thụ và tết vận mệnh, làm được rất hoang đường, chuyện khoái trá nhất chính là tác hợp người bất đồng với nhau.
Vận mệnh đạo có thể nói là đạo giật dây mạnh nhất trên đời này, mai mối chính là nói về vận mệnh.
Ngay cả kẻ bất đồng trong thiên hạ cũng có thể tác hợp cùng một chỗ, gây tác động khiến một nữ nhân đi thích người mình không nên thích thì tính là gì chứ?
Cơ Dao Tiên thích Lê Cửu Dương, trong chuyện này hiển nhiên cũng là do bản thân Cơ Dao Tiên có sức hấp dẫn, nhưng màn độc thủ phía sau lại chính là do Thanh Long thao túng vận mệnh.
Chẳng qua là muốn điều khiển tình cảm của Băng Tâm Ngọc Nữ cũng không phải chuyện dễ, Thanh Long cũng là mất rất nhiều khí lực mới làm được, vả lại cuối cùng vẫn bị Cơ Dao Tiên nhìn thấy, mới có thể nói ra câu “Thay đổi vận mệnh, dụ ta nhập ma”.
Bởi vậy có thể thấy được Cơ Dao Tiên hận Thanh Long như thế nào.
Biết Cơ Dao Tiên thoát khốn, sợ nhất chính là Thanh Long, chỉ có điều tên này cũng coi như biết cách bình tĩnh, không ngờ lại giả vờ như không có chuyện gì giỏi như thế.
Chỉ tiếc là hắn vẫn không thể lừa dối Đường Kiếp, không thể lừa gạt trí nhớ của Đường Kiếp, không thể lừa gạt cảm giác của Đường Kiếp.
Đường Kiếp dễ dàng phát hiện được khủng hoảng của hắn liền hồi tưởng lại lời Cơ Dao Tiên đã nói.
Với hắn mà nói, đây đúng là tiền vốn lớn nhất dùng để đàm phán với Cơ Dao Tiên.
- Không!
Ý thức được không ổn, Thanh Long liền quát to lên.
Đường Kiếp cũng quát hắn:
- Ác nhân chung quy sẽ có ác báo, nếu năm đó ngươi tính kế Cơ Dao Tiên, như vậy hiện tại cũng là lúc ngươi nên bồi thường cho nàng.
Vân Thiên Lan biết được ngọn nguồn, thở dài một tiếng:
- Ngươi thật sự quyết định muốn làm thế sao?
Cho dù có Thanh Long trong tay, lần đi này vẫn là cửu tử nhất sinh.
Vân Thiên Lan hỏi như vậy, chính là đang hỏi hắn đã chuẩn bị kỹ càng chưa.
Đường Kiếp kiên định gật đầu:
- Đệ tử quyết định!
Mặc kệ con đường phía trước có nguy hiểm như thế nào, chuyện Đường Kiếp đã quyết thì sẽ không quay đầu lại.
Đêm hôm đó, Đường Kiếp đến gặp Hứa Diệu Nhiên.
Sau khi nghe được ngọn nguồn, Hứa Diệu Nhiên ôm cổ của Đường Kiếp có thể nào cũng không buông.
Hứa Diệu Nhiên bất kể phát sinh chuyện gì đều kiên định tin tưởng Đường Kiếp sẽ không chết, giờ khắc này đột nhiên mất đi tất cả tin tưởng.
Nàng sợ hãi, sợ hãi.
Không phải nàng không tin tưởng Đường Kiếp, mà là vì Đường Kiếp cũng không có tự tin.
Cho tới nay, lòng tin của Hứa Diệu Nhiên đều đến từ chính tự tin của Đường Kiếp.
Khi Đường Kiếp không còn tự tin, lực lượng này liền theo đó mất đi, Hứa Diệu Nhiên không còn bất cứ thứ gì chống đỡ. Bất kể nàng khuyên giải nàng an ủi mình như thế nào đều không thắng được nỗi sợ hãi kia.