Mắt thấy người đã tới không sai biệt lắm, Đường Kiếp hướng Linh Lung Tiên Tôn chắp tay nói:
- Tiên Tôn, hai trăm năm ước hẹn hôm nay thực hiện, kính xin Tiên Tôn chỉ giáo nhiều hơn.

Nói xong hai tay nhấn xuống một cái, chỉ thấy Thiên Bình Sơn tỏa ra vạn đạo hoa quang.

Hoa quang phóng lên cao, chiếu lên người không thể nhìn thẳng.

Tiếp sau chỉ thấy Thiên Bình Sơn đầu tiên phát ra tiếng ầm ầm run rẩy dữ dội, tiếp theo là đột ngột từ mặt đất mọc lên. Tòa núi lớn cứ như vậy bay lên bầu trời, để lại một hố to siêu cấp trên mặt đất.

Thanh thế này cũng khiến mắt Linh Lung Tiên Tôn hơi nheo lại:
- Đã bảo ngươi giỏi thủ đoạn, quả nhiên là đã ở chỗ này bố trí rồi sao?

Đường Kiếp cười nói:
- Tiên Tôn chớ nên hiểu lầm, Đường Kiếp làm vậy là phòng ngừa can qua khiến sinh linh lầm than. Núi này là ta dùng trận pháp luyện hóa, trở thành một tòa đấu trường. Chiến đấu trong núi, tất cả lực lượng đều sẽ không bật ra ngoài, coi như là có một hạn chế.

- Hả?
Nghe vậy, ánh mắt của Linh Lung Tiên Tôn sáng như sao.

Vậy chẳng phải trận pháp hắn bày ra, cho dù là xuất khiếu thiên tôn cũng có thể vây khốn?

Nói một cách khác, cho dù Đường Kiếp không phải là đối thủ của Linh Lung, trận pháp của hắn cũng có thể vây giết.

Nghĩ vậy, trong lòng Linh Lung Tiên Tôn tức giận, thầm hừ một tiếng:
- Nếu như thế, phải mở mang kiến thức một chút rồi.

Lúc này nàng có chút may mắn là có người đứng xem cuộc chiến, ít nhất Đường Kiếp có làm trò quỷ gì, mọi người cũng đều thấy rõ ràng. Nếu Đường Kiếp thực có can đảm chơi bẩn, chúng tu nơi này tuyệt đối sẽ không đồng ý, cho dù là phái Tẩy Nguyệt cũng sụt giảm uy danh. Tin tưởng Đường Kiếp còn chưa ngu xuẩn như vậy.

Chỉ thấy Đường Kiếp đảo tay, hào quang trên Thiên Bình Sơn thu lại, phát ra một tiếng nổ rung trời, thân núi bắt đầu thu nhỏ lại. Bùn đất, thạch đá và cây cối đang thu nhỏ lại lộ ra chất liệu tử kim bên trong, dưới ánh mặt trời toả ra kim quang rực rỡ. Ngọn núi trăm dặm khổng lồ trong chớp mắt chỉ còn mười dặm, ở bên trong lưu lại một thung lũng hình tròn, bát hoang cốc, đây là nơi Đường Kiếp và Linh Lung quyết chiến.

Thung lũng bốn phía bị Tử Kim sơn vây quanh, không lưu một khe hở nào.

Tử kim vốn đã cứng rắn, sau khi co rút càng trở nên kiên cố hơn, như một toàn thành không gì phá nổi, chỉ có không trung phía trên vẫn trống rỗng như trước, mà tất cả quần chúng đứng xung quanh quan sát.

- Tiên Tôn, nếu muốn đánh chắc cũng nên lập quy củ chứ?
Hắn chỉ xuống thung lũng nói:
- Bát hoang cốc làm lôi đài, ta và ngươi tranh tài một hồi, người xuất cốc thua.

Linh Lung Tiên Tôn cười:
- Thú vị, dùng cái này có hạn chế Các Thuấn Hải Thiên Phong của ta không?

Thiên Nhai Hải Các Thuấn Hải Thiên Phong luôn là thân pháp có tốc độ nhanh nhất Tê Hà Giới. Bọn họ sinh hoạt ở hải vực, không trung biển rộng mặc chim bay, uy lực của Thuấn Hải Thiên Phong thích hợp để phát huy nhất. Mà điều kiện hiện giờ của Đường Kiếp, hoàn toàn là áp chế thân pháp vốn là niềm tự hào này.

Đường Kiếp cười nói:
- Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, mọi người đang xem cuộc chiến chúng, nếu không hạn chế, song phương đánh nhau không có trói buộc, đánh đánh chạy chạy từ nam đến bắc, người xem cuộc chiến chỉ sợ theo không kịp. Đến lúc đó ai thắng ai thua, thủ đoạn thích đáng hay không cũng không có bình phán, chung quy không thích hợp.

Hắn nói cũng đúng, người của Thiên Nhai Hải Các nếu chạy thì thật không có cách nào đuổi kịp, huống chi còn là xuất khiếu thiên tôn. Chỉ có điều Đường Kiếp ngươi có tư cách đánh đập bổn tiên tôn chạy từ nam đến bắc sao? Còn nữa chiến đấu giữa các Tử Phủ, nếu không hạn chế, non nửa Tê Hà Giới cũng bị họ xốc lên.

Trong lòng Linh Lung Tiên Tôn tức giận, nhưng chung quy chỉ cười lạnh một tiếng.

Nàng vốn lo lắng Đường Kiếp có âm mưu gì, hiện tại xem ra, Đường Kiếp chính xác có tính kế ở Thiên Bình Sơn, tuy nhiên là dương mưu chứ không phải là âm mưu. Như vậy cũng tốt, nàng vốn không có ý định dùng thủ đoạn đối phó Đường Kiếp, nếu không thắng cũng chẳng vẻ vang.

Thôi cứ ở trong bát hoang, đường đường chính chính dùng thực lực nghiền ép Đường Kiếp!

Tuy nhiên còn có chuyện cần phải nói rõ.

- Đường Kiếp, bản tôn đợi ngươi hai trăm năm, cũng không đơn thuần vì phân thắng bại mà đến. Trận chiến này nếu như ngươi bại, ta cũng không giết ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện là có thể.

Đường Kiếp hỏi:
- Giao ra lưỡng giới mậu dịch giao?

Linh Lung Tiên Tôn hừ nói:
- Nếu là lúc trước, điều kiện này đã đủ rồi. Nhưng khiến bản tôn đợi ngươi hai trăm năm, tự mình đánh với ngươi một trận, chỉ bằng điều kiện này không đủ.

- Vậy ngươi còn muốn cái gì?

- Đơn giản, Binh Chủ Bí Cảnh!

Đường Kiếp cười to nói:
- Tiên Tôn ăn lớn thật. Cũng không biết Tiên Tôn thua, có thể đưa ra điều kiện gì?

Linh Lung Tiên Tôn lấy ra một vật, cũng là cái châm nhỏ nói:
- Nguyên dương châm là ta đi khắp thiên hạ, lấy ba mươi chín loại hãn thế kim loại tinh luyện mà thành thần vật, sắc bén vô song, chuyên khắc hộ thân cương khí trong thiên hạ. Đây coi như tiền đặt cược, thế nào?

Đường Kiếp lắc đầu:
- Tiên Tôn muốn lưỡng giới mậu dịch, vừa muốn Binh Chủ Bí Cảnh, nhưng lại chỉ dùng một kiện thần trân làm tiền đặt cược, thế là không phóng khoáng rồi, nói thế nào cũng phải dùng một kiện Đạo Binh ra làm tiền đặt cược đi.

Linh Lung giận dữ:
- Ngươi nghĩ Đạo Binh là cái gì, sao có thể dễ dàng làm tiền đặt cược? Lưỡng giới mậu dịch và Binh Chủ Bí Cảnh kia đáng giá nhiều lắm sao?

Lần này thật đúng không phải là Linh Lung keo kiệt.

Linh Lung Tiên Tôn cho ra cái nguyên dương châm, vốn là thượng phẩm thần trân, đã thuộc loại có linh tiền cũng không mua được, lưỡng giới mậu dịch kiếm được nhiều tiền nhưng cũng không mua được bảo vật này. Về phần Binh Chủ Bí Cảnh, bởi vì Linh Lung Tiên Tôn chưa thấy qua, không thể phán đoán này giá trị. Nhưng suy xét đến Đường Kiếp đã sớm nhập chủ Bí Cảnh, giá trị bên trong cũng không còn lớn.

Sự thật đúng là như thế, theo thực lực Đường Kiếp nâng cao, phần lớn tiên thảo trong Bí Cảnh đã bị hái đi, hiện giờ còn thừa không nhiều lắm, công pháp cũng không có khả năng cho nàng. Bởi vậy ngoại trừ cửa thứ chính chưa biết phần thưởng, trong Bí Cảnh đã mất nhiều ưu đãi.

Dưới tình huống như vậy, một nguyên dương châm đánh cuộc lưỡng giới mậu dịch và Binh Chủ Bí Cảnh là có khả năng.

Chẳng qua Đường Kiếp thấy nhiều Đạo Binh, bản năng sẽ không coi trọng thần trân. Kỳ thật hắn có thể nhìn thấy nhiều Đạo Binh như vậy, chủ yếu vẫn là bởi lần tứ phái đại chiến, tất cả mọi người đều dùng tới. Hơn nữa thần trân có giá trị phi phàm thì vẫn chỉ hợp Tử Phủ. Lấy cảnh giới của Tử Phủ, một kiện thần trân tốt có khi so còn dùng tốt hơn Đạo Binh.

Nhưng Đường Kiếp mặc kệ, chỉ nói:
- Binh Chủ Bí Cảnh có đáng giá hay không, ngươi không biết, ta biết. Ta chỉ biết Tiên Tôn lấy vật đánh cuộc không đủ, cho nên ta có quyền lợi không tiếp nhận. Nếu như tiên tôn không muốn tăng giá đánh cuộc lớn, chúng ta cứ như vậy đánh một trận, luận thắng bại là được.

Như vậy sao được?