Điều này đã chính thức bày ra thủ đoạn của hắn vượt xa người thường. Phải biết rằng đây chính là cắt đứt thần niệm của Xuất Khiếu thiên tôn, lấy nhược đối cường, thủ đoạn trình tự khác biệt rất lớn.

Mà lực lượng của Đường Kiếp từ trước cho tới hiện tại luôn luôn là pháp lực không đủ, dựa vào song tu mới có thể nhảy bậc khiêu chiến.

Hiện giờ lại có thể có thủ đoạn tinh diệu như vậy, khiến Linh Lung Tiên Tôn không thể không kinh hãi.

Bà ta không biết đây là một trong những thứ mà Đường Kiếp học được từ Cơ Dao Tiên, Cơ Dao Tiên tuy rằng là kẻ gây tai hoạ, nhưng ở trên phương diện dạy dỗ chỉ điểm có thừa, đối với Cơ Dao Tiên mà nói, cũng chẳng cần phải vì mấy thứ vớ vẩn này mà hỏng đại kế. Chính bởi vì vậy, nếu chỉ xét vê tinh diệu, thì những thứ Đường Kiếp học được cũng không thua kém Linh Lung, ở phương diện huyền ảo bác đại thậm chí còn ở phía trên Linh Lung.

Một đám thần niệm đối với Linh Lung tuy là chín trâu mất một sợi lông - không đáng kể, nhưng đối với Thái Quân Dương lại là đại bổ, thời khắc này rất nhanh tiêu hóa , liền cười to nói:
- Đa tạ Tiên Tôn ban tặng.

Người này cũng thật lớn mật, ở trước loại tình huống này còn dám trêu chọc Linh Lung.

Linh Lung tức giận sắc mặt âm trầm, đang muốn tiếp tục ra tay, Đường Kiếp đã nói:
- Linh Lung Tiên Tôn, hôm nay là là trận chiến giữa bà và ta, bà không quên đấy chứ? Nếu như bà muốn cùng Quân Dương quyết chiến, không ngại lại hẹn thời gian di, tuy nhiên trước đó, cũng là thực hiện ước hẹn gữa hai ta thì hơn.

- Đường Kiếp, trận chiến giữa ta và ngươi, bất kể là thắng hay thua, đều coi như ta ỷ lớn bắt nạt nhỏ, rõ ràng chiến đấu là ngươi khơi mào, nhưng lại tổn hại thanh danh của ta, vì vậy trước mặt ta ngươi không cần làm bộ làm tịch.

Đường Kiếp đã nói:
- Nếu như thế, đuổi đám người ki đi là được, nhưng bằng hữu quan tâm tới chúng ta, cũng không cần phải quá hà khắc chứ?

- Đúng thế đúng thế, Linh Lung Tiên Tôn hà tất phải ngăn người từ ngoài ngàn dặm chứ.
Một loạt tiếng phụ họa dĩ nhiên vang lên, lần này là đám người Quý Thanh Phong nói.

Trận chiến Thiên Bình, đến xem cuộc chiến có thể học hỏi được nhiều thứ, tất cả các đại phái ngoại trừ Thiên Thần Cung và Thú Luyện Môn, bốn môn phái khác đều có mặt.

Thất Tuyệt Môn, Thiên Tình Tông, phái nào đều có đệ tử ưu tú, có tâm mượn cơ hội này bồi dưỡng bọn họ. Dù sao đây chính là cuộc chiến Đại Năng, cho dù chỉ lĩnh ngộ được tí tẹo, tương lai đối với bọn họ đều có ích lợi vô cùng.

Chính vì thế, câu nói của Đường Kiếp lập tức được mọi người hoan nghênh hùa theo.

Linh Lung Tiên Tôn thấy mình trong lúc vô ý đã đứng ở phía đối lập với mọi người, tuy rằng bà ta không sợ điều này, nhưng thực đánh nhau, một đám người đều cổ vũ cho Đường Kiếp, ngẫm nghĩ cũng không hề dễ chịu.

Trong lòng mặc dù phẫn nộ, cuối cùng chỉ có thể nói:
- Nếu như thế, mỗi phái giới hạn hai mươi người.

- Hay là ba mươi đi.
Đường Kiếp nói.

Linh Lung Tiên Tôn nghe được giận dữ, có tâm phản đối, nhưng đề nghị của Đường Kiếp càng được lòng người, nhất thời cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Không ngờ đến đó vẫn chưa xong, một thanh âm xa xa truyền đến:
- Các đại phái mỗi phái ba mươi người, đám tán tu chúng ta không cầu dám đứng ngang hàng với lục đại phái, nhưng cầu có thể có được ba người ở lại, chẳng biết có được hay không?

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người ở phương xa, có ba sợi râu dài, phía sau còn có hai người trẻ tuổi đi sau.

Nhìn thấy người này, Lăng Tiêu đã dài thanh nói:
- Hóa ra là Vô Vọng Thượng nhân giá lâm, hoan nghênh đã đến.

Người này rõ ràng chính là người từng đứng đầu Hạnh Hoa lầu, Vô Vọng Chân Quân.

Năm đó Đường Kiếp ở trong tay ông đoạt được một chữ Vô Vọng, cũng nhờ đó mà ngộ đạo Động Sát.

Đường Kiếp đã cười to nói:
- Thượng nhân đến, thực quá vinh hạnh! Ba người, thực là quá ít, cho dù là nhiều hơn chút nữa cũng được.

- Như vậy đủ rồi, đủ rồi.
Vô Vọng Thượng nhân vuốt vuốt râu cười nói, sau đó đã là mang theo đồ đệ đi vào ngồi xuống bên phía Tẩy Nguyệt phái, cùng Lăng Tiêu và đám người Tiêu Biệt Hàn chào hỏi.

Vô Vọng Thượng nhân bên này vừa mới xong, chỉ thấy lại một tiếng thét dài:
- Nếu như thế, cũng để cho bản tôn tới tham gia náo nhiệt, mong có sáu chỗ ngồi có được không?

Chỉ thấy xa xa đã đột ngột xuất hiện một nam tử cao gầy, trên đầu đội bạch cốt cao quan, người này tên gọi là Bạch Cốt Thần Quân, chính là một Tử Phủ nổi danh trong cảnh nội Nhai Hải, năm đó sư đệ của Vương Tuyệt Diệt chính là giả mạo môn hạ Bạch Cốt, cuối cùng bị Đường Kiếp giết chết. Người này cảnh giới Hóa Thần, so với Vô Vọng Thượng nhân còn cao hơn một bậc, thời khắc này vừa mở miệng chính là đòi số người gấp đôi, phía sau có sáu đệ tử mặc áo bào đen.

Người này và Linh Lung Tiên Tôn có quan hệ không tệ, Linh Lung thấy, mỉm cười gật đầu:
- Tất nhiên là không ngại.

Bạch Cốt Thần Quân tự đi đến phía Thiên Nhai Hải Các ngồi vào.

Tất cả mọi người đều nghĩ đến có lẽ có thể bắt đầu rồi, chẳng ai ngờ phía xa lại xuất hiện một người, lại là lão già, cưỡi bò, chầm chập bay tới, nhìn thì chậm nhưng thực mau, trong nháy mắt đã đến trước mặt mọi người, vuốt râu bạc cười nói:
- Hoàn hảo, hoàn hảo, lão nhân cuối cùng cũng đến kịp rồi.

Nhìn thấy người này, Lăng Tiêu, Quý Thanh Phong, Ngọc Hư Tiên Tôn đều cùng nhau khom người thi lễ:
- Bái kiến Đông Cực tiên ông.

Đông Cực tiên ông chính là một vị Tử Phủ tư cách lão làng của Tê Hà Giới, nghe nói ở lần đại kiếp nạn Hồng Mông trước, chính là người mạnh trong Tử Phủ Cảnh. Trải qua hai nghìn năm, tuy rằng tu vi chưa tiến thêm một bước nào, nhưng kinh nghiệm của ông lại không ở dưới hàng lục tiên, cho nên ngay cả Lăng Tiêu, Ngọc Hư cũng đều cúi chào.

Ông lão gần một ngàn năm đều ẩn cư không xuất hiện, rất nhiều người thậm chí cho là ông ta đã Quy Khư từ lâu, không ngờ tới hôm nay lại xuất hiện. Thời khắc này Đông Cực tiên ông gật gật đầu, không khách khí nhận lễ của mọi người, tự tìm chỗ ngồi xuống. Tay áo vung lên, một đám người trẻ tuổi đã xuất hiện, hi hi ha ha cười nói cái gì mà cuối cùng cũng không có tới muộn... Ông cụ không đòi thêm danh sách cho người của mình, những người khác cũng chỉ có thể giả ngu.

Kế tiếp lại tới vài vị Chân Quân và Thiên Tôn nữa.

Nhờ phúc của Đường Kiếp, lần đại chiến này, các đại nhân vật có mặt mũi ở Tê Hà Giới cơ bản đều đến đây. Thái Quân Dương Vệ Thiên Xung nhìn quen Tử Phủ nhà mình, không ngờ tớ bên ngoài còn có này rất nhiều cao nhân, nhất thời cũng si ngốc, ngay cả Đường Kiếp cũng ngẩn ra, sau đều vội cúi chào, nhất thời trận chiến còn chưa thích hợp diễn ra.

Khi Linh Lung Tiên Tôn vốn định thu nhỏ quy mô cuộc chiến, mắt thấy Tử Phủ lần lượt bay tới, mỗi người còn mang theo vài người bên cạnh, trong nháy mắt, núi Thiên Bình đã tụ tập sáu bảy mươi vị Tử Phủ, ba năm trăm người đứng xem, khuôn mặt lập tức kéo dài ra.

Bà ta biết rằng, trận chiến này bà ta hoàn toàn không có cách nào khiêm tốn nữa rồi.