Một trăm năm mươi năm trước Đường Kiếp tấn công Tử Phủ, chấn động Tê Hà; năm năm trước Đường Kiếp tấn công Hóa Thần, lại chấn động Càn Khôn; hiện giờ Đường Kiếp lần thứ ba khiến ánh mắt tất cả thế giới tập trung trên người mình, lúc này đây không còn là đấu với ông trời, mà là cùng người đấu.

Chiến đấu với người ở Tê Hà Giới người được công nhận dưới Địa Tiên, có thể nói đứng đầu Tử Phủ Linh Lung Tiên Tôn!

Trận chiến này có ý nghĩa không nhỏ!

Nếu như Linh Lung Tiên Tôn thắng, như vậy khí thế quật khởi trong hai trăm năm qua của Tẩy Nguyệt phái phải dừng ở đây, toàn bộ đều trở thành phù vân.

Nếu như Tiêu Dao Thiên Tôn thắng, thì xu hướng quật khởi của Tẩy Nguyệt phái sẽ không còn ai có thể kháng cự.

Trên núi Thiên Bình, vạn mây tụ tập, người đông như kiến.

Xa xa nhìn lại cũng không biết có bao nhiêu người đang chờ trận chiến kinh thế này.

Có người nóng vội, không nhịn được nói:
- Sao còn chưa đến?

Liền có người tiếp lời:
- Đừng vội, đừng vội, tới lúc cần đến tất nhiên sẽ đến.

Lúc nói chuyện, chỉ thấy xa xa tường vân nổi lên, một mảnh sáng mờ tự xa xa vẩy đến, giống như mặt trời mới mọc, chiếu sáng khắp không gian.

Dưới sáng rọi, một chiếc xe hoa lệ phá không xuất hiện.

Chỉ thấy này toàn thân chiếc xe do hắc ngọc chế thành, đỉnh mui xe nhiều màu tập hợp, người kéo xe là chín con Lưu ly hỏa xà.

Chín con Lưu ly hỏa xà chính là hỏa xà dị chủng, toàn thân trong suốt, thích ăn lửa, loại này xương thịt đều là kỳ trân, ở Tê Hà Giới là yêu vật tuyệt phẩm, thời khắc này cùng lúc liền xuất hiện chín con, vả lại chỉ có tác dụng kéo xe, đầu tư lớn như vậy, thực không tầm thường.

Trên xe bày một đài sen, đài sen do bạch ngọc chế thành, đối lập với màu đen của thân xe, đúng là tôn nhau lê mấy phần. Mỗi một cánh hoa sen trên ngọn còn lóe ra ánh sáng vàng rực, khiến người ta hoa mắt thần mê.

Trên đài sen có một người đang ngồi, tay nắm bình Tịnh thủy, vẻ mặt trang nghiêm, bảo tướng trang nghiêm, giống như một pho tượng lớn, khiến người ta có cảm giác muốn quỳ bái, đó chính là Linh Lung Tiên Tôn. Đứng ở sau lưng bà ta còn có một tiểu nữ đồng, nhìn tuổi không lớn lắm, vẻ mặt vênh váo, tràn đầy kiêu ngạo.

Xe hắc ngọc tới núi Thiên Bình iền dừng lại, nữ đồng tóc trái đào nữ đồng đã kéo dài thanh nói:
- Tất cả moi người ở đây, dưới Tử Phủ, mau rời khỏi nơi đây, không được xem cuộc chiến!

Cái gì?

Ngàn dặm xa xôi tới đây, chỉ vì muốn xem cuộc chiến, không ngờ không được xem, quả thực là khinh người quá đáng, chúng tu lập tức ồn ào hẳn lên.

Nhưng mà cứ bắt nạt đấy, thực sự bắt nạt các ngươi, các ngươi có thể làm gì chứ?

Mặc cho mọi người có kháng nghị, phản đối, căm giận bất mãn thế nào chăng nữa, kẻ nên rời đi vẫn phải rời đi, ý chỉ của Xuất Khiếu thiên tôn, bọn họ cũng không dám cãi lại. Rất đông đệ tử Thiên Nhai Hải Các tiến đến, đuổi chúng tu rời khỏi núi Thiên Bình.

Có kẻ đầu óc linh hoạt, đã lập tức đoán được điều này nghĩa là Linh Lung Tiên Tôn với trận chiến này cực kỳ thận trọng. Nếu Đường Kiếp là một kẻ yếu ớt bình thường, một bàn tay của Linh Lung Tiên Tôn cũng có thể chụp chết, căn bản cũng không cần phải làm như thế. Sợ là sợ Đường Kiếp khó chơi, một khi đánh lâu, mặc kệ là thắng hay thua, đối với hình tượng của Linh Lung Tiên Tôn đều bất lợi.

Nếu không cho dù là thắng, ngày sau cũng nói là:
- Linh Lung Tiên Tôn tốn sức của chín trâu hai hổ, không tiếc tự thân trọng thương, miệng phun máu tươi, giống như Phong Nương Phương gian nan chiến thắng Đường Kiếp, cũng có thể còn có nhiều lời khó nghe hơn nhiều…

Trận chiến ngày hôm nay, Linh Lung không hề hoài nghi chút nào về chiến thắng của mình, mà bà chỉ lo lắng hình tượng sau trận chiến này, như vậy đã là rất coi trọng Đường Kiếp rồi.

Về phần không đuổi Tử Phủ đi, đó là bởi vì thật sự không có cách nào đuổi họ đi cả, hơn nữa Tử Phủ người tu ỷ vào thân phận mình, nên sẽ không phải là kẻ thích buôn chuyện.

Tuy nhiên cũng có vài kẻ không phải Tử Phủ, đồng dạng không cũng là người mà bà ta có thể đuổi đi được.

- Đường Kiếp là phu quân của ta, tại sao phu quân chiến đấu, ta lại không thể xem chứ?
Hứa Diệu Nhiên mày liễu dựng lên, đệ tử Thiên Nhai Hải Các bất đắc dĩ, cùng nhau quay đầu lại nhìn Linh Lung, Linh Lung hơi gật đầu, ra hiệu nàng có thể lưu lại.

- Ta là huynh đệ của Đường Kiếp, sao huynh đệ của ta chiến đấu, ta lại không thể chứng kiến?
Lại một thanh âm vang lên, chính là Thái Quân Dương.

Tên nhãi này cũng thật sự lớn mật, trực tiếp nói như thế với Linh Lung liền.

- Ồ?
Linh Lung Tiên Tôn nguyên bản khép hờ hai mắt hơi hơi mở ra, nhìn về phía Thái Quân Dương.

Cái liếc mắt này lại, Thái Quân Dương liền cảm thấy như có một cơn lốc màu đen ở trước mắt mình không ngừng phóng đại, lôi kéo chính mình, như muốn đưa mình rơi vào vực sâu vĩnh không siêu. Trong lòng hoảng hốt, muốn phản kích nhưng lại vô lực.

Gã cũng là kẻ nghị lực cứng cỏi, càng là thời khắc nguy hiểm gian nan lại càng không buông tay, mắt thấy lốc xoáy đang muốn cắn nuốt hoàn toàn cơ thể mình, gã hét lớn một tiếng, không ngờ vỗ một chưởng vào thiên linh của chính mình.

Một chưởng này chụp tới, chấn động thần hồn, chợt nghe một thanh âm ong ong vang lên, có vô số thái quang bay lên, dưới sự kích động của tâm thần, không ngờ cùng lốc xoáy màu đen giằng co, lúc này gã mới nhìn đến chính mình vẫn còn đứng ở tại chỗ, chỉ có điều toàn thân mồ hôi vã ra như tắm.

- Ý?
Linh Lung Tiên Tôn thấy Thái Quân Dương có thể tự giải vây, cũng không khỏi kinh ngạc ra tiếng:
- Tẩy Nguyệt phái những năm gần đây, quả nhiên là nhân tài xuất hiện lớp lớp.

Lời nhận xét sơ lược ù ù như lôi âm lao tới, chấn động khiên tâm thần Thái Quân Dương lay động, biết Linh Lung lại ra tay lần nữa. Chỉ là vừa mới một chút gã đã phải kích phát năng lực toàn thân mới có thể thoát khỏi, lần này còn muốn thoát khốn đã là không thể.

Đúng lúc này, lại nghe từng tiếng cười dài:
- Tiên Tôn tội gì xuống tay với một tiểu bối cứ, hông sợ mất thân phận sao?

Là Đường Kiếp.

Theo lời Đường Kiếp nói, lôi âm trong tai Thái Quân Dương chợt dừng lại, thanh âm chấn động triệt để linh hồn gã đột nhiên im bặt, không chỉ có như thế, lại còn hóa thành một cỗ lực lượng dũng mãnh lao vào thân gã, khiến gã cảm thấy vô cùng thư thái, tinh thần đều chấn động.

Trong lòng Thái Quân Dương cả kinh, dĩ nhiên hiểu được, cao giọng cười to nói:
- Đa tạ rồi, huynh đệ.

Nương theo tiếng cười kia chính là tiếng rống giận của Linh Lung Tiên Tôn:
- Đường Kiếp ngươi dám!

Hoá ra vừa rồi Đường Kiếp lên tiếng cản trở, không chỉ là ngăn trở bà xuất thủ với Thái Quân Dương, mà còn vô thanh vô tức cắt đứt một đám thần niệm của bà, lưu lại trong cơ thể Thái Quân Dương, kết quả hại người không được, ngược lại béo bở cho Thái Quân Dương một phen, điều này làm cho bà ta vừa kinh ngạc vừa giận dữ.

Đây cũng không coi là tổn thất, một chút thần niệm ấy đối với Linh Lung Tiên Tôn mà nói tuy nhiên chỉ là chín trâu mất một sợi lông - không đáng kể, nhưng Đường Kiếp có thể vô thanh vô tức cắt đứt.