Hắn cũng biết chính mình nhất định là làm Băng Hoàng thương tổn rồi, nhưng cách làm hiện tại của hắn đã là cách duy nhất mà hắn nghĩ tới, có khả năng ít làm thương tổn nàng nhất. Nếu hắn biểu hiện hơi có chút do dự, Băng Hoàng nhất định sẽ quấn lấy chết cũng không từ bỏ; nếu là nghiêm khắc cự tuyệt, thì sẽ tạo thành thương tổn lớn với nàng. Càng nghĩ, Đường Kiếp chỉ có thể lựa chọn loại cách làm này, làm tổn thương nàng ít nhất có thể, tuy rằng tránh không được việc đau lòng, nhưng ít nhất sẽ không đả thương lòng tự ái của nàng.

Thời khắc này thẩy vẻ mặt nàng ảm đạm, Đường Kiếp chậm rãi lùi về phía sau.

Giờ này khắc này đây, hãy để nàng một mình suy nghĩ là hơn.

Nhưng hắn không biết, đúng ở trong lúc đó, trong đầu Băng Hoàng lại vang lên giọng nói của Cơ Dao Tiên:
- Không thể để cho hắn đi, nhất định phải giữ hắn lại! Cho dù dùng sức mạnh cũng sẽ không từ!!!

- Không thể để cho hắn đi.
Băng Hoàng chết lặng ngây dại lặp lại câu này.

Lời này tiến vào nội tâm của nàng, liền giống một cỗ lực lượng khổng lồ rót vào người nàng, sau khi bị Đường Kiếp cự tuyệt mà mất hết khí lực.

Trong mắt thả ra hào quang rực rỡ, Băng Hoàng lẩm bẩm:
- Đúng, không thể để cho huynh đi! Đường Kiếp, huynh đứng lại cho ta, bất kể như thế nào, ta sẽ không để cho huynh rời khỏi đây!

Nói xong nàng không ngờ đánh tới, hai tay giơ lên, trong tay bắn ra liên tiếp mấy sợi tơ.

Đây đúng là tình tơ của Ngọc nữ Băng Tâm quyết mà nàng tu luyện.

Băng Hoàng tu chính là Trảm tình chi pháp, nhưng nhưng trảm tình không phải xuất ra tình tơ chưa vứt bỏ được, mà là thứ ẩn núp ở sâu trong nội tâm nàng, cho đến thời khắc này toàn bộ phóng thích, cùng nhau bay về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp mặc dù không biết được đây là vật gì, nhưng vẫn cảm giác được một cỗ uy hiếp khó hiểu.

Hắn không biết tác dụng của loại uy hiếp này, nhưng vẫn là bị loại uy hiếp này làm cho tức giận, hừ một tiếng:
- Băng Hoàng, ngươi đừng quá đáng!

Theo này tiếng hừ lạnh, ầm một tiếng, một cỗ sóng khí đã nổ tung quanh thân thể Đường Kiếp.

Tơ ngọc chưa kịp gần người, đã bị Đường Kiếp đẩy lui, toàn bộ đánh về trên người Băng Hoàng trên. Nương theo kình khí cường đại, đánh Băng Hoàng bay văng ra ngoài.

Căn phòng nhỏ ầm ầm vỡ tan, Băng Hoàng kêu lên một tiếng thảm thiết rồi bị đánh bật ra.

Đường Kiếp lúc này mới ý thức được chính mình theo bản năng đánh trả, ra tay có chút nặng.

Băng Hoàng mặc dù đã là Hóa Hồn, nhưng đối mặt với công kích nà của Đường Kiếp vẫn không khỏi trọng thương.

Hắn đang muốn tiến lên xem nàng thế nào, lại nghĩ đến sợ mình vừa tiến lên trước, chỉ sợ Băng Hoàng cũng sẽ không chịu buông tay.

Nàng tuy bị tổn thương nặng, nhưng dù sao cũng sẽ không chết, lấy bản lãnh của nàng tự có thể khôi phục.

Nghĩ vậy hắn dừng bước lại, lạnh nhạt nói:
- Chỉ một lần này thôi, lần sau không được làm vậy nữa, nếu không tình huynh muội cũng phải đoạn tuyệt.

Bởi vì Băng Hoàng ra tay, nên ngữ khí của Đường Kiếp cũng phá lệ sắc bén mạnh mẽ hơn.

Lúc này hắn mới vung tay áo rời đi.

Thấy Đường Kiếp cứ như vậy rời khỏi, không quan tâm thương thế của mình, trái tim Băng Hoàng tan nát.

- Đường Kiếp, huynh được đó!

Nàng khàn giọng quát to lên.

Một khắc này, tất cả khuất nhục, thống khổ, đau lòng, tận tình bộc phát ra. Nghĩ đến những năm nay bản thân mình vì Đường Kiếp canh giữ ở thế giới dưới lòng đất này, vì muốn hắn vui vẻ mà hao hết tâm cơ, vì hắn không tiếc tôn nghiêm bản thân chủ động tỏ tình, lại bị lăng nhục như vậy, thậm chí ra tay đánh mình trọng thương rồi không thèm để ý tới.

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì Đường Kiếp ngươi có thể như vậy không để ý tới tình cảm của ta? Dựa vào cái gì Hứa Diệu Nhiên có thể có được ngươi? Thế giới này đối với ta quá bất công!

Thời khắc này đủ loại ý nghĩa chạy lên não, nhiều loại ý tưởng tuôn ra nội tâm, bên tai cũng có tiếng nỉ non ma quỷ của Cơ Dao Tiên kia như mộng ảo, dưới loại đả kích này, Tâm hải của Băng Hoàng rốt cục bị phẫn nộ, ghen tị, thù hận, bi thương và đủ loại cảm xúc nhồi nhét.

Ở sâu tận cùng bên trong Tâm Hải, BA~ một tiếng, như có đồ vật gì đó vỡ vụn.

Một mảnh năng lượng màu đen ở trong lòng Băng Hoàng nhanh chóng lan tràn, hắc khí rất nhanh liền tràn đầy toàn thân Băng Hoàng, bộ phận hắc khí lại từ trong cơ thể nàng lan tràn ra bên ngoài, giống như khói đen lượn lờ ở bên người Băng Hoàng.

Vì thế tảng lớn ma khí mãnh liệt xoắn tới, tuôn hướng về phía thân thể Băng Hoàng.

Lúc này đây nàng không còn cự tuyệt nữa, mà là tận tình, điên cuồng hút ma khí vào cơ thể.

Vô tận ma khí dũng mãnh tiến vào thân thể của nàng, khuôn mặt Băng Hoàng bắt đầu biến hóa.

Làn da và tóc của nàng trở nên trắng như tuyết, hai mắt cũng biến thành màu đỏ như máu, sau lưng mọc ra đôi cánh đen cực lớn.

- Aaaaa!!!
Băng Hoàng ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gào thét thống khổ mà tức giận:
- Nhân Giới vô tình, ta tự nhập ma! Đường Kiếp, là ngươi bức ta đến bước này đấy, chung quy sẽ có một ngày, ta muốn ngươi vì nhũng việc làm hôm nay mà trả giá thật lớn!!!

Trở lại Tê Hà, Đường Kiếp không khỏi nhẹ nhàng thở ra, giống bỏ được gánh nặng vậy.

Tình cảm của Băng Hoàng dành cho mình kỳ thật hắn đã sớm biết, chỉ có điều vẫn cho là nàng sẽ khắc chế. Bởi vì hắn hiểu tính tình của Băng Hoàng, kỳ thật cô nương này bản tính là tiểu thư cao ngạo lạnh lùng, nếu Đường Kiếp không mở miệng, người như nàng hẳn là vĩnh viễn cũng sẽ không mở miệng.

Chỉ không biết tại sao, lần này lại khác thường như vậy, hơn nữa còn khá kịch liệt.

Có lẽ là áp lực khiến cho nàng thất thố như thế, cũng có thể là do thân thể ở vùng đất của Ma giới quá dài, chịu ảnh hưởng ma hóa. Đường Kiếp có tâm khuyên nàng rời khỏi thế giới dưới lòng đất đi ra ngoài đi một chút, nhưng ngẫm lại tình huống hiện tại không thích hợp gặp nàng, vẫn là chờ sau cuộc chiến với Linh Lung rồi nói sau.

Hiện giờ áp lực trận chiến với Linh Lung đã chiếm cứ toàn bộ tâm lực của hắn, thật sự hắn không rảnh đi quan tâm thêm những chuyện khác.

Trở lại Tiêu Dao điện, Hứa Diệu Nhiên đang đợi hắn ở đó.

Nhìn thấy Đường Kiếp, Hứa Diệu Nhiên chào đón:
- Đều xong rồi?

Đường Kiếp gật đầu:
- Ừ, tuy nhiên những ngày tiếp theo, ta lại muốn bế quan tiêu hóa những thứ mà hôm nay đoạt được, sợ là lại không có cách nào ở bên nàng.

Hứa Diệu Nhiên cười nói:
- Chuyện này cũng không phải chỉ có một hai lần, thiếp cũng quen rồi.

Nói xong nhào vào trong ngực Đường Kiếp.

Đường Kiếp cứ như vậy ôm nàng, hai người ôm nhau.

Một lát sau, Hứa Diệu Nhiên đột nhiên nói:
- Sau trận chiến này, chúng ta sinh em bé đi.

- Nếu như là muốn, cần gì phải đợi tới sau trận chiến chứ, hiện tại cố gắng là được.
Đường Kiếp cười nói, tay đã kéo Hứa Diệu Nhiên lên, bước đi vào bên trong điện, phía sau gió nổi lên, cửa điện từ từ đóng lại, tất nhiên trong phòng là một cảnh xuân sắc…

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Chớp mắt đã đến ngày ước hẹn.

Núi Thiên Bình!

Hôm nay núi Thiên Bình phá lệ náo nhiệt, người tu đến từ bốn phương tám hướng đều tập hợp ở nơi này.