Băng Hoàng biết hắn phải chuẩn bị quyết chiến với Linh Lung Tiên Tôn, nên cũng không tiện quấy rầy hắn. Chỉ có điều mỗi khi Đường Kiếp rảnh rỗi, đều sẽ kịp thời xuất hiện, đưa tới hoa quả điểm tâm. Trong đó có đủ thiên tài địa bảo quý báu, có chút là do Băng Hoàng không quản xa xôi ngàn dặm vì Đường Kiếp đi hái về, cũng có chút là do đám người Thân Đồ Nguyên mang đến để chuẩn bị cho Băng Hoàng tấn công Tử Phủ.

Nếu như nói ban đầu Đường Kiếp còn chưa chú ý, càng về sau nếu không phát hiện thì là có vấn đề.

Hôm nay Đường Kiếp vừa ngồi thiền xong.

Vừa mới thở phào một hơi, chợt nghe cửa kẽo kẹt đẩy ra.

Băng Hoàng đang cầm giỏ hoa quả tiến vào, cười nói:
- Đường đại ca tỉnh rồi? Đúng lục muội muội ngày trước mới hái được hai quả Hồng khấp, còn chưa ăn, hôm nay liền mang tới cùng ca ca nếm thử.

Đường Kiếp nhìn quả đỏ rực trong giỏ, thản nhiên nói:
- Hồng khấp quả sống ở phía nam, truyền thuyết nói là do nữ tử si tình, bị thương tổn đau lòng, hàng đêm khóc cạn nước mắt, mà kết thành, nghe nói mỹ vị vô cùng, phảng phất trải qua loại tình cảm động nhất nhân gian, cũng là thánh vật kích tình. Nữ tử cầu mà không được, khóc đến cuối cùng, hai mắt chảy đầy máu, tâm lực tiều tụy, cho đến chết, nên mới bồi dưỡng thành quả chín, một quả một mạng, gọi là Hồng khấp! Trái cây như vậy, không ngờ muội muội cũng có thể tùy ý đạt được?

Băng Hoàng hơi gật đầu:
- Ca ca đã hiểu lầm, Hồng khấp quả cũng không phải là tiểu muội tự thân bức thành, mà là trước đó vài ngày mấy người Thân Đồ bọn họ mua được. Sư tôn nói, muội tu luyện là Ngọc nữ Băng Tâm quyết, vật ấy giúp muội tôi luyện thêm hiệu quả, đối với người khác mà nói khả năng là mỹ vị, với muội cũng chỉ là dược liệu phụ trợ tu luyện. Thân Đồ bọn họ có tâm, nên vì muội mà mua về.

- Nếu như thế, vật kích tình này muội muội tự dùng đi, đưa cho ta làm gì.

Băng Hoàng mặt lập tức xị mặt xuống:
- Vật ấy tuy có hiệu quả kích tình, nhưng chung quy chỉ có tác dụng với phàm nhân mà thôi. Chẳng lẽ lại còn có thể đối với người tu Hóa Thần như ca ca có tác dụng hay sao? Muội mang nó cho huynh, bất quá là bởi vì hai người cùng ăn, lửa tình mãnh liệt, với muội mà nói hiệu quả càng mạnh, khảo nghiệm càng lớn hơn nữa, tiến bộ mới có thể lớn hơn nữa. Không ngờ tới ca ca lại đối đãi với ta như thế...

Nàng nói đến đây mà, thanh âm dĩ nhiên hạ thấp xuống, dần dần có ý khóc nức nở.

Đường Kiếp lập tức không nói gì nữa.

Băng Hoàng thấy vậy, trong lòng mừng thầm. Nàng lấy Hồng khấp quả làm vật dẫn, vì muốn có lý do chân chính câu dẫn Đường Kiếp. Nàng rốt cuộc là con nhà gia giáo, da mặt mỏng, nói thẳng muốn cầu hoan khó tránh khỏi có chút không mở miệng nổi, ngẫm nghĩ một chút mới tìm được biện pháp như vậy.

Mắt thấy Đường Kiếp trầm mặc, Băng Hoàng dĩ nhiên đi lên trước, đưa Hồng khấp quả cho:
- Ca ca, ăn đi.

Đường Kiếp đột nhiên thở dài:
- Tiền bối, chẳng lẽ đây là nguyên nhân ngài giả vờ thoát nhập định sao?

Băng Hoàng toa thân chấn động.

Trên bầu trời vang lên một tiếng thở dài:
- Đường Kiếp, đúng là vẫn bị ngươi đoán được.

Đúng là giọng nói của Cơ Dao Tiên.

Hoá ra căn bản bà không có nhập định.

- Đường Kiếp lần này đến, là vì trước trận chiến với Linh Lung có vài chuyện muốn thỉnh giáo tiền bối, nếu tiền bối không chịu chỉ điểm, vậy Đường Kiếp cũng chỉ còn cách rời đi.

- Thôi, thôi. Nói vấn đề của ngươi đi.

Đường Kiếp cũng không để ý tới Băng Hoàng, lần lượt hỏi các vấn đề cần thiết, Cơ Dao Tiên nghe xong đều đáp lại.

Hỏi và đáp tiến hành vô cùng nhanh chóng.

Không quá lâu sau, Đường Kiếp liền hỏi xong toàn bộ các vấn đề.

Sau khi chăm chú lắng nghe Cơ Dao Tiên trả lời các vấn đề, Đường Kiếp vươn người đứng dậy nói:
- Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm, Đường Kiếp hiểu rồi, hiện tại muốn chạy trở về chuẩn bị trận chiến với Linh Lung, sẽ không ở đây thêm nữa.

Nói xong đã vượt qua Băng Hoàng muốn rời đi.

Băng Hoàng ngơ ngác nhìn Đường Kiếp rời đi, nhất thời hoang mang, cũng không biết phải làm như thế nào cho phải.

Trong tai lại vang lên giọng nói của Cơ Dao Tiên:
- Ngốc quá, còn định bỏ qua cơ hội cuối cùng này sao? Cố lấy dũng khí đi!

- Nhưng sư phụ...
Băng Hoàng lẩm bẩm nói.

Nàng cảm giác được Đường Kiếp sau khi từ chối như cách mình cả ngàn dặm, chẳng lẽ dưới loại tình huống này còn phải tiến lên xác nhận thất bại của chính mình sao?

- Không có gì nhưng nhị gì cả, chỉ cần có một tìa cơ hội cũng đừng có từ bỏ!
Thanh âm của Cơ Dao Tiên rồi đột nhiên nghiêm nghị:
- Làm chuyện chính mình muốn làm, ngay cả khi thất bại cũng không oán không hối!

Lời này như ma âm xuyên vào trong đầu Băng Hoàng, thân thể của nàng chấn động, trong mắt hiện lên một tia tinh quang.

Nàng lẩm bẩm nói:
- Đúng thế, ta không thể cứ như vậy từ bỏ được!

Bỗng nhiên xoay người, Băng Hoàng la lớn:
- Đường Kiếp!

Hơi nghiêng người, Đường Kiếp nhìn về phía Băng Hoàng.

Sắc mặt ngưng trọng.

- Đường Kiếp, muội có lời và muốn nói với huynh.
Băng Hoàng lấy hết dũng khí lớn tiếng nói.

Đường Kiếp chỉ lạnh lùng nhìn nàng:
- Muội chắc chắn? Ta hy vọng muội trước khi nói ra hãy suy nghĩ kỹ càng, có một số chuyện, một khi nói ra, liền không thể trở về như trước được nữa.

Thân thể Băng Hoàng run rẩy, nhưng mấy trăm năm qua chịu sự dạy dỗ của Cơ Dao Tiên, một khắc này sư mệnh vẫn là vượt qua hết thảy.

Nàng lớn tiếng nói:
- Vâng, muội nghĩ thông suốt! Đường Kiếp, muội muốn nói cho huynh biết, muội thích huynh, muốn làm nữ nhân của huynh!

Nàng nói như hét lên, tràn đầy dũng khí.

Nhưng mà dưới tiếng hét của nàng, cũng ẩn giấu sự lo lắng không nguôi.

Nghe nàng nói như thế, Đường Kiếp cũng không có động tác gì.

Sắc mặt hắn bình tĩnh nhìn Băng Hoàng:
- Nói xong rồi hả?

Băng Hoàng ngẩn ra:
- Xong... Xong rồi.

Trời biết được, trước đây nàng từng nghĩ tới vô số lần mình bảy tỏ tình yêu với Đường Kiếp, hắn có thể vui sướng tiếp nhận, uyển chuyển cự tuyệt, lớn tiếng mạnh mẽ lên án, đủ các loại khả năng nàng đều nghĩ đến, nhưng chính là không ngờ hiện tại lại như thế này.

Đường Kiếp cứ như vậy nhìn nàng, nói một câu:
- Nếu nói xong rồi, ta đi đây.

Nói xong xoay người lại muốn rời đi.

- Đường Kiếp!
Băng Hoàng hét một tiếng, trong đôi mắt đã hiện lệ quang.

Nàng run rẩy hỏi:
- Đường Kiếp, đây là thái độ của huynh sao?

Đường Kiếp nhìn nàng, lắc lắc đầu:
- Kỳ thật ngay từ đầu đã biết ta sẽ phản ứng thế nào, ta không rõ, vì sao biết sẽ như vậy mà muội còn muốn làm thế?

Băng Hoàng như bị đánh trúng một đòn, loạng choạng lui về phía sau một bước:
- Muội... muội chỉ là… không muốn từ bỏ.

Đường Kiếp thở dài:
- Biết rõ không chiếm được đấy, sớm từ bỏ không phải là tốt hơn sao? Ta và muội đều là người tu, sống cũng đã lâu, chí ở tiên lộ, tội gì giằng co ở trên mấy chuyện tình cảm này chứ? Chuyện này ta sẽ coi như là một lần nói đùa, cứ như vậy cho qua đi.

Cứ như vậy cho qua đi?

Lời này như nổ tung trong đầu Băng Hoàng.

Mặc dù biết chắc chắn mình sẽ thất bại đấy, nhưng Băng Hoàng trong lòng vẫn nổi lên chua xót khôn kể.

Nhìn bộ dáng của nàng, Đường Kiếp trong lòng thở dài.