Sau lôi kiếp ngũ hành kiếp là âm phong mãnh liệt, gió lốc cuồng cuộn.

Phong kiếp.

Đây không phải gió bình thường, mà là Kim Diệm Cương Phong từ chín tầng mây bay xuống.

Cương Phong ngập trời, là hàng rào bảo vệ thiên hạ.

Khi nó cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống đã mang theo uy năng vô tận, cho dù là chúng tu ở phía xa cũng cảm thấy khủng bố, tránh lui e sợ tai bay vạ gió, ánh mắt nhìn Đường Kiếp tràn đầy thông cảm.

Kim Diệm Cương Phong, tầng thứ bảy Thiên kiếp đúng là Kim Diệm Cương Phong, có thể thấy được động tĩnh của Đường Kiếp không nhỏ, cơn giận của thiên địa quá lớn.

Nhưng mà Kim Diệm Cương Phong vẫn như cũ không thể làm gì được Đường Kiếp.

Những năm gần đây, Đường Kiếp mượn dùng Kim Diệm Cương Phong tu luyện, sớm luyện được mình đồng da sắt. Tuy rằng còn chưa được như Địa Tiên lao khỏi cương phong, phá giới phi thăng, nhưng trong thời gian ngắn chịu đựng là không có vấn đề. Cương phong tuy mạnh nhưng cũng chỉ là một cơn gió, muốn phá hủy Đường Kiếp là tuyệt đối không thể.

Chỉ thấy Đường Kiếp ở không trung, ngạo nghễ nghênh hướng cương phong, mà cương phong kia chỉ như gió mát quất vào mặt, bất động.

Mọi người nhìn xem đều si ngốc.

Kim Diệm Cương Phong, cứ nhẹ nhàng như vậy ra đi.

Như cảm nhận sự coi khinh của Đường Kiếp, thiên ý tức giận, trên bầu trời vang lên một tiếng gầm trầm thấp.

Có tiếng hổ báo rồng gầm từ bốn phương tám hướng truyền đến, gió nổi mây cuốn, vô số yêu thú từ hư không xuất hiện, rít gào mang theo uy lực của thiên địa.

Yêu thú do thiên địa biến ảo mà thành, lại vâng theo thiên địa ý chí, đều có một cỗ tinh khí thuần túy, có thể hiển hiện tất cả uy năng.

Vạn thú chạy tới, trên không trung ngạo nghễ ngút trời, cùng đánh tới Đường Kiếp.

Đông yêu thú như thế, mặc dù là Tử Phủ Đại Năng cũng phải cẩn thận ứng đối, huống chi Đường Kiếp còn đang tấn công hóa thần. Nhưng Đường Kiếp chỉ khẽ mỉm cười, tiện tay tung ra một vật, đúng là Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Sơn Hà Xã Tắc Đồ vừa vừa xuất hiện liền biến thành ngàn dặm núi sông bao phủ thiên địa. Vạn thú toàn bộ nhảy vào lập tức bị hãm thân bên trong, tất cả lực lượng trong tiểu thế giới hóa làm cạm bẫy kinh khủng nhất trong thiên địa, tàn sát vạn yêu.

Đây là lấy thiên ý đánh thiên ý, lấy lực của tiểu thế giới đối kháng đại thế giới, tuy là nhỏ đánh lớn, nhưng một cái là toàn lực ứng phó, một cái là muối bỏ biển, hai tướng đụng nhau vẫn là đại thế giới bại lui. Vô tận yêu thú đều bị tiểu thế giới nuốt nạp, hấp thu, tiêu hóa, hóa làm căn nguyên thuần túy nhất của thiên địa. Không đợi Thiên kiếp phản ứng, Đường Kiếp đã thuận thế thu hồi —— tiểu thế giới vẫn còn nhiều lỗ hổng, làm thế này đã là phiêu lưu lớn. Tuy đối kháng Thiên kiếp có chút hiệu quả, nhưng nếu dùng lâu sẽ khó tránh khỏi bị nhìn trộm chỗ yếu hại, đến lúc đó bù không đủ mất.

Vạn yêu kiếp cũng bị Đường Kiếp dễ dàng phá, mỗi một lần công kích nếu không phải không có hiệu quả, thì đều là vỗ béo Đường Kiếp.

Mặc dù nói ngàn vạn năm tới, tu giả tấn công hóa thần có thể lấy Thiên kiếp làm ma luyện, rèn luyện bản thân, nhưng có thể hoàn toàn làm như vậy, ngoài Đường Kiếp ra thì không còn ai khác.

Bát kiếp không có hiệu quả, thiên ý tức giận.

Trên bầu trời phong vân tái khởi, hiện ra quang ám chi trạch.

Lăng Tiêu, Tiêu Biệt Hàn mắt nhìn trời cao, cùng nhau lẩm bẩm nói:
- Âm dương kiếp sắp bắt đầu.

Cửu Trọng Thiên kiếp có một kiếp cuối cùng là âm dương đại kiếp nạn.

Tất cả thứ đối lập trong thiên địa đều ở trong âm dương đại kiếp xuất hiện, sống hay chết, sáng và tối, trắng hay đen, hư và thực, lạnh hay nóng đan xen lẫn nhau, cũng hóa thành căn nguyên âm dương giằng co, cấu thành một ấn pháp âm dương lao xuống.

Đây cũng là kiếp đáng sợ nhất trong Cửu Trọng Thiên Kiếp.

Năm đó Lăng Tiêu Tiêu Biệt Hàn tấn công hóa thần, vì đối kháng kiếp nạn này, cũng không biết mất bao nhiêu bảo vật tài nguyên mới khó khăn né qua, trải qua nhiều lần thất bại, gian nan mãi mới thành công.

Hiện giờ Đường Kiếp phải một lần xông lên hóa thần, khó khăn lớn thế nào có thể nghĩ.

Thời khắc này trong thiên địa âm dương lực giao thoa hình thành, bởi vì là thiên địa ngưng tụ, Đường Kiếp cũng không thể ra tay trước phá hư, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi. Vô tận âm dương lực không ngừng từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại, như tơ như sợi, như khói như sương, như có một đôi vô hình tay vẽ nên, dần dần, trên bầu trời hiện lên một trắng một đen, giống như đồ án Thái Cực khổng lồ.

Đồ án ngưng tụ trên không trung đang bắt đầu chậm rãi chuyển động, phóng xuất ra uy năng vô biên, phía dưới trừ Tử Phủ thì tất cả tu giả cùng lui về phía sau cả trăm dặm, mới cảm thấy an tâm.

So sánh ra, Đường Kiếp có vẻ bình tĩnh hơn.

Hắn không còn khoanh chân ngồi mà là đứng chắp tay, nhìn lên thương thiên, dáng vẻ mặc kệ kiếp nạn thế nào, ta đây cứ đồ sộ bất động. Chúng tu nhìn xem đều thán phục người này uy nghiêm.

Lại không biết thời khắc này trong lòng Đường Kiếp đang kinh hãi.

Trí Tuệ Đạo toàn lực vận chuyển, đang không ngừng phân tích pháp ấn âm dương lớn bàn quay đặc điểm, càng phân tích càng có cảm giác kinh hãi.

Trong âm dương lắng đọng có vô tận đạo lực, mặc dù Đường Kiếp nhập Âm Dương Đạo sâu, nhưng trước bàn quay âm dương vẫn cảm thấy mình nhỏ bé. Thật giống như thư đồng mới đọc sách vài năm tới chỗ thánh hiền, làm người ta có cảm giác chân tay luống cuống.

Tuy nhiên Đường Kiếp không có tự ti, kinh hoảng, hoàn toàn tương phản, sau một giây khiếp sợ, hắn lại như hổ đói phân tích lý giải trong đại đạo âm dương.

Mà theo Đường Kiếp lý giải, âm dương lực trên người cũng càng thêm nồng đậm.

Lúc này hắn vốn có thể lợi dụng việc mình nắm giữ vận mệnh để giảm bớt Thiên kiếp trừng phạt, nhưng thời khắc này trong lòng tỉnh ngộ, không có làm như thế, ngược lại tiến thêm một bước kích thích vận mệnh. Thiên ý tức giận, âm dương ngưng tụ càng sâu, uy lực lớn hơn nữa, đạo lực càng nhiều, thời gian cũng nhiều hơn, Đường Kiếp nắm chặt thời cơ điên cuồng hấp thu, về vấn đề về an toàn thì hoàn toàn không để ý —— dù sao có Vân Thiên Lan trông coi rồi, hắn sợ cái gì chứ.

Vì thế mọi người liền nhìn thấy bàn quay âm dương càng quay càng lớn, càng quay càng dày, nhưng thủy chung không rơi xuống, nhất thời đều cảm thấy ngạc nhiên. Mà ngay cả Lăng Tiêu, Tiêu Biệt Hàn cũng khó hiểu, lần này Thiên kiếp rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì.

Cũng có người đoán mò:
- Tiêu Dao Thiên Tôn tên này đúng là hay, Đường Kiếp Đường Kiếp, chẳng lẽ lại chính là thôi đường (đùn đỡ) thiên kiếp.

Khiến một loạt người xem thường.

Thân thể Đường Kiếp đã bắt đầu xuất hiện biến hóa.

Đại lượng âm dương đạo lực ngưng tụ xuống, hắn chỉ cảm thấy lực lượng của mình càng ngày càng thịnh. Những lực lượng này tiến vào thân thể hắn, Âm Dương Đạo hình thành, đạo pháp Phù Sinh Vạn Tượng cũng theo đó nâng cao.

Không chỉ như thế, Đường Kiếp bắt đầu phân tích cơ chế ảo diệu của bàn quay âm dương.

Đang không ngừng phân tích, một mảng huyết khí đã từ trên người Đường Kiếp bốc lên, đúng là Huyết Nhục Ma Bàn. Khi Đường Kiếp bắt đầu dùng cơ chế cấu thành bàn quay âm dương dùng trên Huyết Nhục Ma Bàn lên, bắt đầu nâng cao thần thông thủ đoạn, mọi người nhìn xem im lặng không nói gì. Người khác tấn công hóa thần đều toàn lực ứng phó, thật sự cẩn thận, hắn thì tốt rồi, nghĩ hết biện pháp mượn cơ hội tăng thực lực lên.

Trên bầu trời bàn quay rốt cục đình chỉ chuyển động, như Thái Sơn áp đỉnh ầm ầm nện xuống.

Nhìn âm dương kiếp từ trên trời giáng xuống, Đường Kiếp giống như đang cười:
- Lợi dụng âm dương lực, giao cho bản thần sinh mạng tinh túy cuối cùng kia đi.

Nói xong thân thể Đường Kiếp đã lại lần nữa đón gió lớn lên.

Thân thể trong khoảnh khắc thành lớn, hóa thành người khổng lồ, trên người hiện ra kim quang, một quyền đón bàn quay âm dương.

Đối mặt Thiên kiếp, hắn không thủ mà phản công.

- Mở!
Đường Kiếp rống lên tiếng hét khí thế, vô biên nhất từ lúc chào đời tới nay.

Chấn động tới trời cao!