Có người muốn đuổi theo, Đường Kiếp đã hô:
- Mau lui lại!

Tuy rằng hắn không biết Lệ Nam Phi sử dụng thủ đoạn gì, nhưng vào thời khắc nguy nan, không cần nghĩ cũng biết Lệ Nam Phi muốn xuất đại chiêu rồi.

Mặc kệ hắn có thủ đoạn gì, có thể khẳng định là không dễ dàng đối phó, miễn cưỡng ứng phó cho dù không chết cũng lột da. Dù sao nhiệm vụ trọng yếu nhất là Hoàng Thiên ấn đã tới tay, Đường Kiếp cũng không muốn vì một ít tàn binh bại tướng mà mạo hiểm, bởi vậy cất tiếng quát lui.

Hắn vừa hô, người của phái Tẩy Nguyệt đều nghe hắn, cho dù đám Lăng Tiêu, Tiêu Biệt Hàn bối phận đều cao hơn hắn, nhưng bọn họ đều tin tưởng vào phán đoán của Đường Kiếp. Huống chi nhìn Lệ Nam Phi, bọn họ cũng cảm nhận được nguy hiểm trong đó, dốc toàn lực triệt thoái ra sau, cách Lệ Nam Phi càng xa càng tốt.

Thất Tuyệt Môn cũng còn có mấy người không muốn nghe Đường Kiếp, vẫn theo hướng Phong Mục Nguyên đuổi theo, ngóng trông có thể lập đại công.

Chỉ thấy sát ý trên người Lệ Nam Phi như gió bụi khuếch tán mở rộng, mang theo lực hủy diệt thế gian cuốn tới, như đại dương mênh mông nuốt chửng đám tu giả. Chỉ thấy mấy người thực lực Tâm Ma hóa hồn bị sát ý hoàn thành bột mịn, hơn nữa con nước càng thêm lớn, phát ra khí thế hung mãnh không ngừng khuếch trương.

- Lui!
Thanh âm của Quý Thanh Phong đột nhiên sắc nhọn hẳn lên.

Thậm chí còn không kịp đau lòng cho những môn hạ đã chết, dùng tốc độ cao nhất lui về phía sau, hai tay xoắn động phát ra sóng khí ngăn cản cơn lũ sát ý kia tới gần, mấy vị Tử Phủ đồng môn cùng với đám Lăng Tiêu, Tiêu Biệt Hàn cũng toàn lực ra tay.

Chỉ có điều sát ý này do Lệ Nam Phi và voi trắng như không tiếc tính mạng, tụ tập sinh mạng và năng lượng bản thân phát ra, uy lực không phải là nhỏ. Cho dù tập trung Tử Phủ hai phái cũng không chế trụ được.

Sát như như thủy triều tràn tới. Cho dù sóng biển biển chân chính thì ở trong này cũng chỉ là chậu nước mà thôi, còn biển sát ý khiến người ta cảm thấy lực bất tòng tâm.

Đường Kiếp toàn thân tỏa hào quang ngũ sắc, xuất Vạn Cổ Trọng Lâu, chặt chẽ bảo vệ mọi người.

Thấy sát ý không thể phá vỡ Vạn Cổ Trọng Lâu, mấy đạo kiếm khí tung hoành, phá trọng lâu điện ngọc thành mảnh nhỏ, từng tòa một nổ vang nghiêng sụt.

Đường Kiếp như bị sét đánh, bị đánh bay trở ra.

Năm đó Linh Lung Tiên Tôn lấy mười một chỉ phá Vạn Cổ Trọng Lâu, hiện giờ thiên tôn Lệ Nam Phi chỉ một kích phá rách đạo pháp phòng ngự hơn trăm năm của Đường Kiếp, kinh hãi tới tột đỉnh làm cho Đường Kiếp chân chính ý thức được, một Xuất Khiếu kỳ toàn lực liều mạng rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ, càng cho hắn biết khoảng cách của mình và Linh Lung Tiên Tôn chênh lệch bao nhiêu. Chỉ có điều cảm giác này không làm hắn sợ hãi, ngược lại càng thêm hào hùng.

Cùng lúc đó, chống đỡ đến từ Lăng Tiêu, Tiêu Biệt Hàn và hơn mười vị Tử Phủ cùng được nâng cao, hiển nhiên đều ý thức được một kích này của Lệ Nam Phi đáng sợ thế nào, ai cũng lôi hết thủ đoạn còn cất giấu.

Lăng Tiêu xuất Vô Cực Đại Chân Cương, Tiêu Biệt Hàn cũng phá lệ vận dụng phương pháp hộ thể của hắn, chúng tu giả Thất Tuyệt Môn giơ cao bảo vật, một người trong đó rõ ràng mặc Phần Thiên Thất Bảo, trực tiếp kích phát đạo lực, một màn sương mù bao phủ bên ngoài mọi người.

Đối mặt với nhiều cường nhân liên kết chống đỡ, sát ý rốt cuộc như đã bị ngăn chặn.

Trên mặt Lệ Nam Phi hiện ra một tia bất đắc dĩ và tuyệt vọng, lẩm bẩm nói:
- Cuối cùng là không thể giết chết được ai, không cam tâm.

Nói xong hắn đột nhiên điên cuồng hét lên.

Tiếng hét rung chuyển trời đất, rung động trời cao, vang vọng vào tai mỗi người.

Chúng tu nhìn hắn, lặng yên không lên tiếng.

Một lát, tiếng gió dừng lại.

Lệ Nam Phi nhìn chúng tu, đột nhiên cười cười, nói:
- Hai ngàn năm trước, Thú Luyện Môn nuốt lời bội tín để bảo vệ lục đại phái các vị, nhưng cũng bởi vậy cùng phái Tẩy Nguyệt kết thù kết oán, từ đó về sau đối địch ngàn năm, tử chiến không ngớt, hiện giờ rốt cục phải phân ra kết quả. Mặc dù vậy, Thú Luyện Môn ta từ cao tới thấp cũng không vì quyết định ngày đó mà hối hận. Trên tiên lộ, ngày hẹn gặp còn xa. Nếu muốn trèo lên đỉnh, ắt phải giẫm lên xương cốt kẻ khác. Thú Luyện Môn ta là như thế, Thiên Thần Cung là như thế, phái Tẩy Nguyệt, Thất Tuyệt Môn cũng là như thế. Trên tiên lộ không có chính tà, chỉ có thắng bại. Chúc mừng các ngươi, lần này, là các ngươi thắng.

Vừa nói, thân hình Lệ Nam Phi bắt đầu bong ra từng mảng như đồ sứ, vỡ thành bột phấn, tung bay trong không trung.

Linh triều đột nhiên thối lui, chỉ có vô tận linh lực theo cái chết của Lệ Nam Phi mà tràn ngập thiên địa, mang theo mờ mịt Linh Vũ.

Tương lai nơi này nhất định sẽ trở thành một động tiên.

Đường Kiếp vì thế cảm thấy tiếc hận, tuy nhiên thấy Lăng Tiêu, Quý Thanh Phong im lặng không nói lời nào, biết bọn họ đã bị Lệ Nam Phi đả động, lòng có cảm xúc, chung quy cũng không nói thêm.

Tiêu Biệt Hàn nhìn theo hướng Phong Mục Nguyên rời đi xa, than thở một câu:
- Đáng tiếc, cuối cùng chạy mất.

- Bỏ đi.
Lăng Tiêu nói:
- Lệ Nam Phi, Mạnh Quan Sơn đã chết, thứ chúng ta muốn cũng đã đạt được. Bọn họ đã mấy đi thế nắm đại cục.

Quý Thanh Phong liền nói:
- Bị thương nặng, Thú Luyện Môn cho dù không bị bắt lui về hải đảo như Thiên Thần Cung thì cũng trở thành kẻ nằm ngoài lục phái. Từ nay về sau, Tê Hà lục phái chỉ còn tứ phái. Lăng Tiêu chưởng giáo, sau này ta và ngươi có thể tiếp tục làm bằng hữu.

- Đó là đương nhiên.
Lăng Tiêu trả lời.

Trải qua chiến dịch này, Tê Hà Giới lục phái thế chân vạc biến thành tứ phái tranh bá, mà phái Tẩy Nguyệt và Thất Tuyệt Môn đều có thu hoạch phong phú.

Thất Tuyệt Môn đã lấy được đại lượng tài nguyên cùng với lãnh thổ Mạc Khâu rộng lớn, phái Tẩy Nguyệt cũng đồng dạng chiếm được thứ họ muốn.

Tương lai, thực lực hai phái tất nhiên sẽ tăng mạnh, nhưng rốt cuộc ai mới có thể là người cười cuối cùng, chưa tới lúc đó chưa thể thấy rõ ràng.

Chuyện hai phái hồi sau sẽ rõ.

Nhìn Thất Tuyệt Môn rời đi, Lăng Tiêu thở dài một hơi:
- Mọi việc đã xong, Đường Kiếp, kế tiếp ngươi còn có kế hoạch gì?

- Còn có thể có kế hoạch gì? Thứ nên tranh giành đều đã tranh giành, kế tiếp đó là hảo hảo tiêu hóa, để xem Vân sư thúc tổ với ta ai có thể thăng tiến trước.
Đường Kiếp cười trả lời.

Tiêu dao điện.

Đường Kiếp khoanh chân ngồi ở điện thủ.

Trước người có một vật đang treo giữa không trung, nửa chìm nửa nổi, đúng là Hoàng Thiên ấn.

Trên ấn có một con kim long bốn trảo, bốn phía có mây mù như ẩn như hiện, phía dưới còn chính đại ấn, mặt trên còn có khắc bốn chữ "Thọ cùng trời đất" .

Ấn này vốn tên Tề Thiên ấn, được mệnh danh như vậy là do Thú Luyện Môn ngại tên này không đủ khí thế nên đổi tên là Hoàng Thiên ấn, ngụ ý là đế ấn, nhất thống thiên hạ, qua đó có thể thấy được dã tâm.

Hoàng Thiên ấn chính là di vật do tổ sư khai phái Thú Luyện Môn lưu lại, đạo ở sinh mạng, ý ở dung hợp. Nghe nói có thời điểm, Hoàng Thiên ấn đích thực có tác dụng hấp thu sinh mạng tinh nguyên, lớn mạnh bản thân, khiến tu luyện thần tốc. Nhưng sau đó không biết tại sao, cách dùng Hoàng Thiên ấn biến mất, Thú Luyện Môn không có phương pháp, chỉ có thể cưỡng ép vận dụng đạo lực của nó dung hợp với sinh mạng, kết quả đã sáng tạo ra tên nửa người nửa yêu như Mạnh Quan Sơn.