Hơn một trăm năm khổ tu, đạo lực không ngừng nhắc đến thăng, uy lực của Phù Sinh Vạn Tượng đã tăng trưởng. Hóa sinh ra phục chế thể càng mạnh hơn trước, số lần có thể sử dụng thuật pháp từ một lần thành ba lần.
Đây là chất biến hóa, trực tiếp làm cho tất cả ảo giác công kích mạnh gấp đôi, kết quả càng thêm kinh khủng.
Trên bầu trời mưa đao ùn ùn, từng mảnh từng mảnh như mưa rền gió dữ tầm tã nện xuống, lan tràn không trung, vạn dặm trường không đều bị đao của Đường Kiếp bao bọc, Minh Dạ Không nhìn mà ngây ra, thì thào lên tiếng nói:
- Người kia, thủ đoạn càng ngày càng mạnh rồi.
Đối mặt với công kích khủng bố, đám Thất Tuyệt Môn và phái Tẩy Nguyệt đuổi theo sau đột nhiên cảm giác mình không có đất dụng võ, đành phải lui về hậu phương.
Thái Quân Dương, Vệ Thiên Xung, Bắc Thương Hàn cũng có tham dự lần hành động này, gần hai trăm năm khổ tu, hiện giờ cũng đã là hóa hồn kỳ. Từ người trẻ tuổi giờ đã trưởng thành, là trụ cột vững vàng của phái Tẩy Nguyệt. Cách đây vài năm có lão khôi thủ tấn công Tử Phủ thất bại đã chết, Thái Quân Dương đánh bại phần đông người khiêu chiến, nhảy mà thành tân khôi thủ.
Từng bị Đường Kiếp cao cao tại thượng làm chấn kinh, giờ đang cố gắng đuổi theo kéo gần khoảng cách, vốn tưởng rằng chỉ kém Đường Kiếp có một cấp, chỉ cần chuẩn bị đủ, thậm chí có thể lên Tử Phủ trước khi Đường Kiếp xông lên Hóa Thần, có thể ngồi chung ăn chung với Đường Kiếp một thời gian. Nhưng khoảnh khắc này nhìn thấy Đường Kiếp xuất ra Phù Sinh Vạn Tượng, Thái Quân Dương thở dài một hơi, rốt cục nhận thức được mình và Đường Kiếp chênh lệch thế nào, cũng hoàn toàn chết tâm đuổi theo Đường Kiếp.
Ba lượt Vân Tùng Thiên Đao như thiên phạt, vô số tu giả Thú Luyện Môn bị giết chết, máu tươi từ không trung rơi xuống tạo thành mưa máu.
Mưa máu nhuộm đỏ vùng núi, rơi vào Trường Giang và Hoàng Hà, khiến Trường Giang và Hoàng Hà thành dung nham, rơi vào đại địa, đại địa liền đất cằn ngàn dặm, hình thành một khu vực màu đỏ.
Nơi này về sau gọi là đất chết, sau đó ngàn năm mới phát triển, đất chết phần đông do ti giả chết đi, tu thành phúc địa. Theo năm tháng biến thiên, đất chết dần dần thay thế Mạc Khâu, thành tân quốc, xanh dưng Xích Khâu.
Kéo ra xa.
Mặc kệ thế nào, Đường Kiếp dùng Vân Tùng Thiên Đao trực tiếp giết chết ba phần tu giả Thú Luyện Môn, trọng thương ba phần, thương nhẹ ba phần, không có chuyện gì cơ bản không có, tử vong tại chỗ một phần ba, trên cơ bản đã đem số người có thực lực hơi thấp tận diệt rồi, thực lực bậc trung trọng thương, chiến lực giảm đi, Minh Dạ Không nhìn cũng dài than một tiếng:
- Tiểu tử thối, lúc trước còn tưởng hắn đổi tính, chỉ là giả vờ giả vịt thôi.
Phen giết chóc này làm cao tầng Thú Luyện Môn đỏ mắt.
Đường Kiếp cười dài đánh về số tu giả Thú Luyện Môn trọng thương. Một cái phất tay, từng đạo phong long gào thét ngút trời cuốn xuống, những tu giả Thú Luyện Môn làm sao trải qua được tùy ý sát phạt như thế, vội căm giận khóc thét chạy trốn.
Mạnh Quan Sơn không khắc chế được, rít lên bỏ lại Tiêu Biệt Hàn hướng Đường Kiếp đánh tới, ngón tay liên tiếp điểm huyền quang lao thẳng tới Đường Kiếp. Giờ này khắc này cũng chỉ có hắn có thể rút thân mình ra đánh chết Đường Kiếp.
Công kích đến từ Xuất Khiếu tuyệt đối không phải là nhỏ, Đường Kiếp cũng không dám sơ suất, trực tiếp mở ra Vạn Cổ Trọng Lâu chống đỡ, đồng thời thân hình như điện thiểm triệt thoái ra sau, Mạnh Quan Sơn đã thẳng hướng tới.
Đường Kiếp không cùng hắn chiến đấu, bay thẳng đến chỗ đám người Thú Luyện Môn, đúng là dùng người Thú Luyện Môn làm tấm chắn. Mạnh Quan Sơn vài lần ra tay đều bị Đường Kiếp mượn người Thú Luyện Môn tránh né làm hắn tức tới văng bậy.
Hắn từ khi tu thành thân thể nửa yêu, trong máu có chứa đặc tính tàn bạo của yêu thú, tính tình dễ giận, dễ xao động, bị Đường Kiếp khiêu khích càng thêm hung ác.
Một đạo huyền chỉ từ đầu ngón tay bay ra kình xạ Đường Kiếp, cũng không biết có phải hắn có rất nhiều móng tay có thể đạn hay không, toàn thân bắt đầu khởi động thành màu huyết sắc, đuổi thẳng tới chỗ Đường Kiếp.
Huyết sắc này chính là Mạnh Quan Sơn tụ tập khí huyết tinh hoa toàn thân luyện thành một môn đại thần thông, nhìn như đơn giản, bên trong lại ẩn chứa sát khí khủng bố, một khi trúng chiêu, cho dù là Xuất Khiếu kỳ người tu cũng không thể ngăn cản, chớ nói chi là Đường Kiếp.
Hiện giờ sử dụng với Đường Kiếp thì quả đúng là đã bị Đường Kiếp chọc giận rồi.
Nhưng khi Mạnh Quan Sơn dùng Hóa Huyết thần thông, sau lưng chợt có tiếng vang.
Hắn biết là Tiêu Biệt Hàn đến đây, cũng không thèm để ý, chỉ khẽ quát một tiếng, sau lưng mọc ra gai xương màu trắng hình thành một bộ bạch cốt chiến giáp, bảo hộ phía sau người. Bạch cốt chiến giáp cũng không thể toàn diện ngăn trở công kích của Tiêu Biệt Hàn, nhưng Mạnh Quan Sơn liều mạng bị thương, cũng muốn giết chết Đường Kiếp.
Nhưng ngay lúc bạch cốt chiến giáp dâng lên, bên tai Mạnh Quan Sơn đột nhiên truyền đến tiếng của Lệ Nam Phi và Phong Mục Nguyên:
- Quan Sơn cẩn thận!
Mạnh Quan Sơn ngẩn người, chưa chờ hắn kịp phản ứng, chỉ thấy trước mắt đã xuất hiện một người, rõ ràng là Lăng Tiêu, hướng hắn đánh ra một chưởng, ngay trên hồng sắc quang triều kia.
Vô Cực Đại Chân Cương.
Đường Kiếp thì xoay người, không trốn mà tiến tới, đón đánh Mạnh Quan Sơn, ba đầu sáu tay, Đế Nhận phát ra ngọn lửa ngút trời.
Thập Tuyệt Sát Nhận!
Mà hai bên trái phải hắn là Huyền Nguyệt, Cửu Hoa phân biệt đánh úp lại, phía sau là Trường Không Biệt Ly kiếm đang sáng bừng lên.
Một khắc này Mạnh Quan Sơn rốt cục hiểu ra, đây là một cái bẫy nhằm vào hắn.
Từ lúc mới bắt đầu, phái Tẩy Nguyệt đã muốn giết hắn!
- NGAO!
Vào lúc này, hắn lên tiếng gầm rú, từ trong thân thể trào ra một luồng kim quang.
Cùng lúc đó, năm công kích đến từ Lăng Tiêu, Tiêu Biệt Hàn, Đường Kiếp, Huyền Nguyệt, Cửu Hoa đồng thời dừng ở trên người Mạnh Quan Sơn.
- Hóa ra là như vậy sao. Ngươi quả nhiên đã sớm tính kế, trước dùng thần niệm dẫn Diệp Vân Tử, khiến Vân Tổ có thể danh chính ngôn thuận ra tay áp chế hắn. Sau liên hợp Thất Tuyệt Môn thừa cơ tiến công, đánh Thiên Thần Cung trở tay không kịp. Đãi giải quyết xong Thiên Thần Cung lại đối phó với Thú Luyện Môn. Bởi vì Hoàng Thiên ấn không thể so với Thần Niệm Kim Thân nhưng có thể mang theo Đạo Binh. Quả là giỏi tính toán.
Sau khi trận chiến Thiên thần sơn chấm dứt, Lăng Tiêu nhìn đồ đệ của mình nói.
Lúc này rốt cuộc hắn hiểu được toàn bộ kế hoạch của Đường Kiếp.
- Tuy nhiên muốn có Hoàng Thiên ấn, nhất định phải giết Mạnh Quan Sơn. Mạnh Quan Sơn rất khó đối phó.
Tiêu Biệt Hàn đã lắc đầu nói.
- Sao?
Đường Kiếp tò mò hỏi:
- Lấy khả năng của sư thúc cũng không đối phó được hắn sao?
Tiêu Biệt Hàn kiêu ngạo:
- Ta sao phải sợ hắn? Tuy nhiên Mạnh Quan Sơn quản lý Hoàng Thiên ấn, bảo vật này không giống vật khác, vẫn luôn giấu trong cơ thể Mạnh Quan Sơn.
- Đệ tử biết, cho nên mới có này kế hoạch. Nếu hắn không mang ra, ta chẳng phải là tốn công bận rộn rồi sao.
Đường Kiếp cũng không thèm để ý. Mạnh Quan Sơn tuy rằng mang theo Hoàng Thiên ấn, nhưng Hoàng Thiên ấn cũng không phải Đạo Binh chuyên dùng chiến đấu, năng lực chiến đấu thấp, nhiều nhất chính là giúp Mạnh Quan Sơn khôi phục năng lực liên tiếp, nhưng tính chất uy hiếp tương đối bình thường.
- Chắc ngươi không biết Mạnh Quan Sơn đã tu thành Vô Định Kim Quang đại thần thông đi?