Theo tiếng Lệ Nam Phi gào thét, Thú Luyện Môn đang đi tới đột nhiên ngừng lại.
Ngay lúc Lệ Nam Phi hạ lệnh quay lại, một tiếng thở dài truyền đến:
- Lệ đạo hữu tâm tư cẩn thận, làm việc quả quyết, lâm nguy biết cơ hội, dừng cương trước bờ vực, quả là người phi thường, cũng đáng tiếc bản phái một phen bố trí.
Tiếp theo là một tiếng cười sang sảng truyền đến:
- Đã nói rồi, đối phó một Thú Luyện Môn, làm sao cần nhiều âm mưu quỷ kế. Đường Kiếp tiểu tử thối, nói cái gì đại triệt đại ngộ, lấy lực vì vương, đến thời khắc mấu chốt vẫn là tính sai, muốn bố trí bẫy cho địch, nói cái gì như vậy có thể giảm bớt hy sinh đệ tử bản môn. Vẫn là uổng phí thời gian. Ha ha ha ha, như thế cũng tốt, như thế mới có thể đánh một trận thống khoái a. Đến đây, Mạnh Quan Sơn, Tiêu Biệt Hàn chờ ngươi đã lâu, để ta và ngươi chiến đấu thống khoái đi!
Nói xong một đạo kiếm quang phá không xuất hiện, đúng là Thiên Kiếm Thần Quân Tiêu Biệt Hàn.
Kiếm quang như lụa, xé rách khoảng không, trực chỉ tới đỉnh đầu Mạnh Quan Sơn.
Mạnh Quan Sơn rít gào một tiếng, như con khỉ nhảy trên lưng chim ưng, hai tay cong lại, mười ngón như móc câu chặn lại một kiếm này. Đúng lúc này, Trường Không Biệt Ly kiếm đột nhiên truyền đến một cỗ lực triều mênh mông, Mạnh Quan Sơn nhạy bén nhận thấy có gì đó không đúng, hú lên quái dị rồi thu tay lui về phía sau, nhưng vẫn chậm một bước.
Chỉ thấy kiếm hoa chợt lóe, phía trước Mạnh Quan Sơn đã có thêm một tơ máu.
Hắn kêu lên kì quái lui về phía sau, nháy mắt đã cách tới nghìn trượng nhìn Tiêu Biệt Hàn, miệng phun ra hai chữ:
- Đạo Binh?
- Đúng vậy!
Tiêu Biệt Hàn cười ha ha.
Lúc trước hắn dùng Thiên Tuyền Diệt Thần Kiếm ám sát Thích Vô Niệm một lần, lần này thì dùng Trường Không Biệt Ly kiếm mới tấn thăng tấn công Mạnh Quan Sơn.
Đừng nhìn Mạnh Quan Sơn chỉ bị thương nhẹ ở ngược, thương thế trong nháy mắt đã khép lại, nhưng trên thực tế Trường Không Biệt Ly kiếm đã tạo thành tổn thương với thần hồn của Mạnh Quan Sơn, mặc dù không nặng như Thích Vô Niệm nhưng thần hồn thượng tổn thương có thể làm ảnh hưởng tới cân bằng chiến lực giữa hai người.
Mạnh Quan Sơn cũng không sợ hãi, chỉ giống như chó dữ nhe răng với Tiêu Biệt Hàn, đang muốn nhào tới, Lệ Nam Phi đã nói:
- Quan Sơn!
Chưởng kiếm phái Tẩy Nguyệt và chưởng giáo khác nhau, Mạnh Quan Sơn với Lệ Nam Phi nói gì nghe nấy, bị Lệ Nam Phi quát vậy liền dừng lại.
Lệ Nam Phi nói:
- Lăng Tiêu, còn không mau ra?
Chỉ thấy tầng mây phía xa xuất hiện một đám người, đúng là Lăng Tiêu, Đường Kiếp, cùng lúc đó mọi người ở phía trước từ bỏ phục kích, hướng hết về bên này. Trong bóng đêm mông lung không thấy rõ nhân số, nhưng có thể nhìn thấy một bóng mây đen dày đặc đang phi hành tới khiến đám người Thú Luyện Môn hít sâu một hơi.
Có tu giả tu luyện linh mục thấy rõ cảnh tượng phía xa kêu lên:
- Là Thất Tuyệt Môn, phái Tẩy Nguyệt và Thất Tuyệt Môn liên hợp lại rồi!
Nghe được tin tức này, đám tu giả Thú Luyện Môn trầm xuống.
Lệ Nam Phi nói:
- Thiên Thần Cung hiện tại thế nào?
Đường Kiếp trả lời:
- Bắt đầu từ hôm nay, Tê Hà Giới chỉ có ngũ đại phái.
Lệ Nam Phi nghe mà toàn thân chợt lạnh:
- Điều đó không có khả năng! Có Diệp Địa Tiên ở đó, các ngươi sao có thể trong thời gian ngắn như vậy tiêu diệt Thiên Thần Cung?
Lăng Tiêu mỉm cười nói:
- Thiên Thần Cung có Địa Tiên, phái Tẩy Nguyệt ta không có sao? Diệp Vân Tử vi phạm ước định, tự tiện xuống tay với tiểu bối, đã bị tổ sư Vân Thiên Lan đánh bại phải phát lời thề, từ hôm nay trở đi, bỏ Thiên Thần Cung lui giữ hải đảo, bế quan không ra, Hồng Mông không tới, Địa Tiên không ra.
- Cái gì?
Lệ Nam Phi nghe mà bi thương.
Diệp Vân Tử bị Vân Thiên Lan đánh bại, hơn nữa bị buộc phải thề nặng như thế.
Tuy rằng trước kia lục Địa Tiên không có việc gì cũng không ra ngoài, nhưng không muốn đi ra và không thể đi ra là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Theo cách nói này, về sau Thiên Thần Cung phải co đầu rút cổ trên hải đảo, trước kiếp nạn Hồng Mông tiếp theo thì không thể ra ngoài.
- Nhưng bọn họ còn có Bích Tẩy Kim Hà trận!
Phong Mục Nguyên lắc đầu.
Cho dù Vân Thiên Lan đả bại Diệp Vân Tử, hai phái liên kết cũng không dễ dàng công phá được Thiên Thần Cung.
Đường Kiếp nói:
- Đúng vậy, không có Diệp Vân Tử, bọn họ ít nhất còn có Bích Tẩy Kim Hà trận. Còn các ngươi? Không có Mục Tự Dương, các ngươi có cái gì?
Mọi người biến sắc.
———————————
Một câu nói của Đường Kiếp, khiến đám người đang quan tâm tới Thiên Thần Cung quay về với sự thật.
Đúng vậy, lúc này còn quan tâm Thiên Thần Cung làm gì?
Hiện tại bản thân cũng khó bảo toàn.
Bởi vì sự tình đột ngột, Thú Luyện Môn vốn cũng không dốc toàn lực xuất động, hơn nữa mấy năm nay không ngừng xuống dốc, ngay cả Tử Phủ cũng mới có hai vị, sớm thành phái yếu nhất lục phái, hiện giờ một chọi một chưa hẳn là đối thủ của Tẩy Nguyệt hay Thất Tuyệt, huống chi là một chọi hai.
Lệ Nam Phi hô to:
- Mọi người lui đi!
Tiêu Biệt Hàn cười ha hả nói:
- Vẫn nên ở lại đây đi!
Trường kiếm cuồn cuộn như sóng hướng Mạnh Quan Sơn, đồng thời Lăng Tiêu và Quý Thanh Phong nhìn nhau, đồng thời đánh về phía Lệ Nam Phi. Thất Tuyệt Môn có bốn vị Chân Quân thì cùng Phong Mục Nguyên và Thanh Thiên Ma Lang của hắn quấn vào một chỗ, đều là trạng thái lấy hai đánh một. Chỉ có Huyền Nguyệt, Cửu Hoa muốn giúp Tiêu Biệt Hàn lại bị Tiêu Biệt Hàn quát:
- Lão tử không cần các ngươi giúp, tự tìm đối thủ đi.
Tự tìm đối thủ?
Gọi món kiểu này, làm sao còn đối thủ để chọn?
Huyền Nguyệt, Cửu Hoa nhìn nhau, bất đắc dĩ xông tới chỗ Lệ Nam Phi.
Voi trắng dưới thân Lệ Nam Phi phát ra một tiếng ngân dài, hóa thành một cự hán, quơ đầu chùy đón nhận.
Còn lại Minh Dạ Không, Đường Kiếp không có đối thủ, Minh Dạ Không cười nói:
- Xem ai giết nhanh hơn?
- Được.
Đường Kiếp đáp ứng.
Vừa dứt lời, Minh Dạ Không chợt lóe, khi tái xuất hiện đã ở trong đám người Thú Luyện Môn. Cũng không thấy hắn dùng kiếm, cứ như vậy dùng hai tay tạo ra vô số kiếm quang lao vào đám người Thú Luyện Môn. Đại bộ phận tu giả trốn tránh cũng không kịp chết đi, số ít trước có chuẩn bị miễn cưỡng kháng trụ cũng bị trọng thương.
Chỉ có điều trong nháy mắt, Minh Dạ Không đã giết chết mười mấy tên Thú Luyện Môn, nhìn Đường Kiếp còn chưa cử động:
- Thế này là hơn điểm rồi.
Nói đến tốc độ, ai còn có thể so sánh với đạo không gian của Minh Dạ Không? Nếu còn chưa nhập đạo, Minh Dạ Không cũng là một vị thiên tôn rồi.
Nói thì nói vậy, Đường Kiếp cũng không có ý nhận thua:
- Nếu vậy hãy xem thủ đoạn của ta.
Nói xong Đường Kiếp đã phun ra một ngụm máu tươi.
Phù Sinh Vạn Tượng phát động.
Hàng trăm hàng ngàn Đường Kiếp đồng thời xuất hiện, uy phong lẫm lẫm sừng sững trên không trung, vừa xuất hiện đã tế lên Vân Tùng Thiên Đao.
Mưa đao lại lần nữa từ trên trời giáng xuống.
130 năm trước, tu giả Thú Luyện Môn từng được cảm nhận uy lực của Phù Sinh Vạn Tượng.
Lần chiến đấu đó khiến tên tuổi Đường Kiếp có được song trùng đạo pháp truyền khắp thế gian, vô cùng nổi bật. Phù Sinh Vạn Tượng cùng Vạn Cổ Trọng Lâu trở thành thủ đoạn xuất sắc nhất của Đường Kiếp.
Hiện giờ lại một lần nữa cảm nhận uy lực của Phù Sinh Vạn Tượng, Thú Luyện Môn chỉ cảm thấy chiêu này còn cường đại hơn trước.
Đó cũng không phải ảo giác.