Thời khắc này Đường Kiếp thấy bọn họ tới, liền bay vào không trung, hướng Lăng Tiêu khom người:
- Đệ tử giấu diếm sư tôn, là có tội, kính xin sư tôn trách phạt.
Lăng Tiêu phất tay:
- Thôi, thôi, ngươi lập nhiều công lớn như thế, cho dù có tội ta có thể làm thế nào? Đúng rồi, Thần Niệm Kim Thân thu lại chưa?
Đường Kiếp vỗ túi Giới Tử:
- Đã cho vào túi, tuy nhiên thần niệm tiêu hao quá lớn, cần thời gian khôi phục.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Xác nhận Kim Thân không việc gì, Lăng Tiêu thở dài một hơi.
- Đúng rồi, không biết tổ sư hiện nay như thế nào?
Đường Kiếp hỏi.
Huyền Nguyệt trả lời:
- Ngươi giết Sở Tích Đồng, sư thúc cũng bởi vậy chịu liên lụy, bị thiên đạo cắn trả. Cũng may không phải là sư tổ chủ động phá thề, lời thề rách không lớn, cắn trả nhỏ bé, sư thúc còn có thể chịu đựng được.
Đường Kiếp áy náy:
- Là ta vô năng, làm không tốt.
- Cái này cũng không trách ngươi, ai có thể nghĩ đến Sở Tích Đồng cương liệt như thế, đúng là nữ tử hiếm thấy.
Lăng Tiêu tiếc hận nói:
- Chiến tranh, chính là hủy đi nhân tài, lưu lại rác rưởi.
Hắn nói xong nhìn xuống phía dưới. Mấy tên tu giả đang từ Thiên thần sơn bay tới, đúng là người mới bị phái Tẩy Nguyệt lôi kéo. Là đám không có cốt khí bán rẻ Thiên Thần Cung, khi thấy nội ứng hai phái không ra tay đánh, không phá hư đại trận, cũng không tạo cơ hội phản kích mà chờ Thiên Thần Cung chiến bại lại nhảy ra, tự cho mình là công thần xin nhập trận doanh.
Mặc dù Lăng Tiêu đầy khí độ cũng thấy họ không vừa mắt.
Lúc này, Đường Kiếp lại đột nhiên nói:
- Nếu là rác rưởi, thì nên xử lý như rác rưởi thôi.
Lăng Tiêu nhíu mày:
- Bất kể thế nào đều là người có công mật báo, đối đãi như thế sợ là không ổn, càng sợ mất lòng người trong thiên hạ.
Đường Kiếp lại lắc đầu:
- Cũng không phải phải giết bọn họ, chỉ là để ở trong góc thôi. Hơn nữa chúng ta là tu giả, không phải quan viên, làm việc không cần giống bọn họ, cứ tùy ý mà làm. Chỉ là rác rưởi mà thôi, không ai ra mặt giúp bọn họ.
Lăng Tiêu mỉm cười:
- Đường Kiếp, ngươi quả nhiên thay đổi. Nếu là lúc trước, ngươi sẽ không như thế.
- Sau trận chiến này, đệ tử cũng có điều lĩnh ngộ.
Đường Kiếp trả lời:
- Phương thức trước đây đúng là có hơi quá khích.
- Ngươi hiểu là được.
Lăng Tiêu vừa lòng mỉm cười.
Đường Kiếp lại nói:
- Tuy nhiên kế tiếp, đệ tử sợ sẽ tiếp tục làm một chuyện quá khích nữa.
Hả? Lăng Tiêu kinh ngạc:
- Ngươi còn muốn làm gì?
- Đương nhiên là Thú Luyện Môn.
Đường Kiếp trả lời:
- Bọn họ hiện tại đang ở trên đường. Thừa dịp hiện tại đón đầu một kích, đánh bọn họ trở tay không kịp thì mới có thể đổi lấy trăm năm bình an của phái Tẩy Nguyệt ta. Lại nói phái Tẩy Nguyệt cũng cần từ Thú Luyện Môn lấy đi ưu đãi để đền bù những chỗ tốt cho Thất Tuyệt Môn, ta cũng cần Hoàng Thiên ấn để đối kháng Linh Lung Tiên Tôn.
————————————
Trên khoảng không vạn, rất nhiều tu giả đang bay tới.
Người đằng vân giá vũ, người cưỡi yêu thú bay tới.
Đúng là tu giả của Thú Luyện Môn.
Thú Luyện Môn và Thiên Thần Cung gần gũi gắn bó, khi nhận được tin Thiên Thần Cung báo nguy liền lập tức khởi hành cứu viện. Vốn muốn thông qua Truyền tống trận, nhưng bởi vì Đường Kiếp và Hồng Thần Cơ sớm có chuẩn bị, dùng đại trận ngăn cách không gian, khiến truyền tống không có hiệu quả, Thú Luyện Môn chỉ có thể phi hành. Hai nước núi dài sông rộng, muốn trong thời gian ngắn đuổi tới nhất định là không kịp.
Điểm chết người là bọn họ không biết lần này phái Tẩy Nguyệt có Vân Thiên Lan cũng ra tay, vẫn như cũ nghĩ đến đây là một trận chiến giống 130 năm trước, bởi vậy cũng không muốn mời lão tổ nhà mình ra tay. Nếu không lấy khả năng ucar Địa Tiên, thế giới xa đến mấy cũng chỉ là một bức ngăn cách.
Bóng đêm mờ mịt, tu giả Thú Luyện Môn còn bay trên không trung.
Người dẫn đầu mặc trường bào màu tím, ngồi trên một con voi trắng. Voi trắng nhàn nhã giẫm chân trong mây, nếu không còn phải đợi đám người phía sau, chỉ sợ đã sớm đuổi tới Thiên thần sơn rồi.
Hai bên người áo tím là Mạnh Quan Sơn và Phong Mục Nguyên.
Phong Mục Nguyên đương nhiên ngồi trên thanh thiên ma lang, Mạnh Quan Sơn ngồi trên lưng một con chim ưng đã tới Hóa Hình hậu kỳ.
Ba người bay trong mây, nghiễm nhiên hình thành một mũi tên. Mà người áo bào tím ở đầu mũi tên chính là chưởng giáo Thú Luyện Môn Lệ Nam Phi.
Ngồi trên lưng voi trắng, Lệ Nam Phi giống như đang suy tư gì đó.
Đột nhiên hắn nói:
- Vẫn chưa có tin của Thiên Thần Cung sao?
Phong Mục Nguyên trả lời:
- Bẩm chưởng giáo, ngoại trừ lần đầu tiên dùng hỏa phù cầu cứu thì không còn gì nữa. Thiên thần sơn hẳn đã bị trận pháp cấm đoạn không gian che phủ, chẳng những truyền tống không có hiệu quả, mà ngay tin tức cũng không truyền được.
- Đây đúng là chỗ khiến ta mê hoặc.
Lệ Nam Phi vô thức gõ ngón tay:
- Phong tỏa không gian, bày trận ngăn cách, lấy khả năng của Hồng Thần Cơ ta không nghi ngờ. Vấn đề là loại trận pháp này quy mô lớn, không dễ làm. Mà phía kia là Thiên thần sơn, chưa nói Diệp Vân Tổ, lấy khả năng của Kim Vô Dục Thích Vô Niệm cũng không thể mặc cho chúng ở Thiên thần sơn thong dong bày trận đi?
Nói Thất Tuyệt Môn có thể bố trí trận pháp, Lệ Nam Phi không nghi ngờ, nói Thất Tuyệt Môn áp sát biên giới Thiên thần sơn, Lệ Nam Phi tin, nhưng nói thần không biết quỷ không hay chạy đến gần Thiên thần sơn lập trận phong tỏa không gian thì có phần miễn cưỡng rồi.
Phong Mục Nguyên trả lời:
- Chắc khi xảy ra chiến sự mới bày ra, như thế cũng có thể giải thích tại sao có một lần hỏa phù đưa tin.
- Sau đó chỉ dùng nửa ngày đã bố trí thành công? Vả lại trong nửa ngày, trừ lần đầu tiên cầu cứu, Thiên Thần Cung không thấy phát hỏa phù cầu cứu lần hai?
Lệ Nam Phi tự hỏi, sau đó hắn lắc đầu:
- Ta không tin.
Lúc đó Mạnh Quan Sơn vốn ít nói đột nhiên dùng thanh âm khàn khàn khó nhọc nói:
- Còn có... Một loại... Phương pháp.
- Cái gì?
Lệ Nam Phi nhìn về phía Mạnh Quan Sơn.
Hắn biết Mạnh Quan Sơn thoạt nhìn như thô bạo hung ác, tàn nhẫn, thô bỉ, nhưng thực chất cũng là người cực thông minh, nếu không cũng không thể trở thành chưởng ấn nhân của Thú Luyện Môn, mặc dù là Lệ Nam Phi cũng cực kỳ coi trọng cách nhìn của hắn.
Mạnh Quan Sơn cười:
- Sớm đã bố trí tốt.
- Trước bố trí tốt?
Phong Mục Nguyên nhíu mày:
0 Điều đó không có khả năng, không có trận đồ có thể cất chứa và trận pháp.
- Không phải trận đồ.
Mạnh Quan Sơn lắc đầu, nói chuyện lưu loát hắn lên:
- Có người có thể.
Phong Mục Nguyên đầu tiên là kinh ngạc, lập tức tỉnh ngộ, bật thốt lên:
- Ngươi nói là...
Lệ Nam Phi đã tiếp lời:
- Vạn Cổ Trọng Lâu!
Sau trận chiến ở Thiên Nhai Hải Các, Đường Kiếp có đạo pháp Vạn Cổ Trọng Lâu dương danh thiên hạ, bởi vậy có nhiều người biết, đặc điểm bên trong nạp trận cũng không còn là bí mật.
Lấy khả năng của Vạn Cổ Trọng Lâu, chỉ cần chuẩn bị trước, đích xác có thể phong tỏa khoảng không một vùng núi, sau đó trực tiếp triển khai, so với trận đồ không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.
- Đường Kiếp!
Phong Mục Nguyên hít một hơi khí lạnh.
Bất quá hắn lập tức ý thức ra chỗ không đúng, nói:
- Nếu là như vậy, cấm trận phong tỏa sẽ tồn tại ngay từ đầu, vì sao Thiên Thần Cung còn có thể cầu cứu chúng ta?
Lời này vừa nói ra, Lệ Nam Phi chợt biến sắc:
- Không tốt, đó là cạm bẫy! Mọi người dừng lại.