- Nhưng Đường Kiếp rõ ràng rất coi trọng Kim Thân, lọt vào tay hắn, có lẽ sẽ càng hùng mạnh hơn, trái lại càng thêm uy hiếp chúng ta!
Sở Tích Đồng kêu to.

- Thì sao?
Diệp Vân Tử từ từ nói:
- Tổ tiên Kim Thân tồn tại đã lâu. Có thể tìm hiểu đều đã tìm hiểu, mà ngay cả lão phu cũng rất khó tiến thêm một bước nữa, bất kể Đường Kiếp có thể thu bao nhiêu lợi ích thì cũng khó thể vượt qua ta. Chỉ cần lão phu còn, Thiên Thần Cung còn.

Một câu cuối này đã bại lộ tâm ý sợ chết của hắn.

Đối với Diệp Vân Tử mà nói, sự tình rất đơn giản, hắn không chết là đủ rồi. Hơn nữa trong mắt hắn, Đường Kiếp cũng không có khả năng dùng tổ sư thần niệm nâng cao được bao nhiêu. Chỉ có điều hắn thật không ngờ, người muốn dùng thần niệm không phải Đường Kiếp mà là Vân Thiên Lan. Nếu không, Vân Thiên Lan cũng không thể khinh địch dừng tay giảng hòa.

Nghe vậy, Sở Tích Đồng hoàn toàn tuyệt vọng.

Nàng biết Diệp Vân Tử đã quyết tâm muốn cùng Đường Kiếp đàm phán, bất kể nàng nói cái gì cũng vô dụng. Đối với Địa Tiên mà nói, mọi thứ đều là ngoại vật, chỉ có sinh mạng và tu vi mới là vĩnh hằng.

Lệnh của Diệp Vân Tử không phải thứ để nàng nghi ngờ, thay đổi và phản đối.

Cho dù là sai, nàng cũng phải chấp hành, nếu không nàng chính là phản đồ, tội nhân của Thiên Thần Cung!

Nhưng nàng không cam lòng, bi phẫn, đau lòng, thất vọng.

Giống một viên tướng trung thành và tận tâm ở trên chiến tướng, vào lúc đẫm máu nhất lại bị những người mình bảo vệ vứt bỏ.

Tâm trạng bi phẫn không thể phát tiết, chỉ có thể hóa thành ngọn lửa thù hận nhìn Đường Kiếp.

Ánh mắt kia như muốn đốt cháy Đường Kiếp.

Đường Kiếp nhìn nàng, nói:
- Nhân Vương cao thượng, Đường Kiếp khâm phục. Nhưng, thiên ý như thế, Nhân Vương cũng chớ cưỡng cầu.
- Ngươi không phải thiên ý!
Sở Tích Đồng nghiến răng nói.

Nàng căm tức Đường Kiếp, dùng tất cả khí lực lớn tiếng nói:
- Đường Kiếp, Thiên Thần Cung ta hôm nay tử thương vô số, cơ nghiệp phá nát. Thiên Thần Cung ta cùng ngươi thù sâu như biển, ngươi thả ta đi, tương lai Thiên Thần Cung ta tất diệt phái Tẩy Nguyệt!

Nói xong toàn thân nàng sáng bừng lên, bắt đầu khởi động ra năng lượng kinh người, chỉ cần nhẹ nhàng chạm tới, tượng tổ tiên sẽ hóa thành bột mịn.

Nhị lão thấy thế kinh hãi, cùng nhau hô:
- Nhân Vương đừng mà!

Đường Kiếp thấy thế kinh hãi, một chưởng chụp hướng Sở Tích Đồng.

Một chưởng này Đường Kiếp không có nửa điểm nắm chắc có thể bảo vệ được tượng tổ tiên, nhưng mặc kệ như thế nào, hắn vẫn phải cố gắng làm.

Ngay lúc hắn ra tay, hào quang trên người Sở Tích Đồng đột nhiên ảm đạm.

Tay Đường Kiếp đã đặt lên lưng Sở Tích Đồng.

Sở Tích Đồng ngửa đầu phun ra máu tươi.

Máu này nhuộm tượng tổ tiên thành màu đỏ.

Sở Tích Đồng phát ra tiếng rên thống khổ, vô lực ngã quỵ xuống đất, nằm sấp trước tượng tổ tiên.

- Tích Đồng!
Nhị lão hô lên, tiến tới đỡ lấy nàng, lúc này mới phát hiện Đường Kiếp dùng một chưởng gần như phá hủy tất cả sức sống của nàng, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không cứu nổi.

Đường Kiếp nhẹ nhàng run lên, một chưởng vừa rồi lực lượng không mạnh, sở dĩ có kết quả này là do Sở Tích Đồng đã triệt hồi tất cả phòng ngự.

Nàng không muốn hủy tượng tổ tiên, chỉ là muốn chết!

Sở Tích Đồng lại ngửa đầu lớn tiếng nói:
- Sư tổ! Tích Đồng đã tuân lệnh ngài giao ra tượng tổ tiên, là Đường Kiếp lật lọng đánh chết ta. Thiên đạo có mắt, Đường Kiếp phá hỏng minh ước, sẽ phải trừng phạt Tẩy Nguyệt tổ sư!

Đường Kiếp và Diệp Vân Tử nghe vậy đều là ngẩn ngơ, cùng lúc đó, Vân Thiên Lan đột nhiên kêu lên một tiếng trầm đục, một mắt trái chảy máu.

Diệp Vân Tử thở dài một tiếng:
- Ngươi sao phải khổ vậy chứ.

Đường Kiếp ngẩn ra, bản thân lại bị nàng ta tính kế.

Sở Tích Đồng mỉm cười, trong mắt toả sáng ra ánh sáng khác thường.

Nàng lẩm bẩm nói:
- Anh Kiệt, ta tới gặp ngươi.

Thân thể mềm đi.

Đình chỉ hô hấp.

Lúc ra khỏi từ đường, chiến đấu bên ngoài đã đình chỉ.

Mệnh lệnh đến từ Vân Thiên Lan và Diệp Vân Tử phát ra, mọi người không nghe không nghe.

Tuy rằng Thất Tuyệt Môn không cam lòng, nhưng bọn họ cũng biết vì Thần Niệm Kim Thân nhất định phải thỏa hiệp, lại nói đánh tiếp cũng là bọn họ tự lấy đá đập chân mình.

Rất nhiều sự tính kế, nhưng tính đến cuối cùng đều là tính cho mình.

Đương nhiên bọn họ cũng không là dừng tay không, Vân Thiên Lan đồng ý sẽ bồi thường cho Thất Tuyệt Môn.

Tu giả Thiên Thần Cung bắt đầu lui lại.

Được những người đứng đầu dẫn dắt, bọn họ buông tha cho Thiên thần sơn, hướng về hải đảo heo hút từng là cố hương, ngoại trừ bảo vật tùy thân thì không còn thứ gì trong Thiên Thần Cung là của họ. Về phương diện khác, Lăng Tiêu đã được Vân Thiên Lan bày mưu đặt kế đã buông tha Kim Vô Dục và Hồ Tuyết Hoa. Khi Thích Vô Niệm biết rằng mình không được cho phép rời, ánh mắt lộ ra vẻ đau thương, nhưng cái gì cũng không nói, ở tại chỗ tự quyết.

Thiên Thần Cung lớn như vậy, bị hai phái cưỡng bức tan thành mây khói.

Bích Tẩy Kim Hà trận mở ra, Thất Tuyệt Môn điên cuồng xông vào Thiên Thần Cung bắt người cướp của.

Đường Kiếp vẫn còn kích động vì cái chết của Sở Tích Đồng.

Mình thật sự làm sai sao?

Đường Kiếp lần đầu tiên tự hỏi mình.

Trong lòng lần lượt hiện lên bóng dáng quyết liệt chịu chết.

Bọn họ đều là tu giả xuất sắc, cũng từng đau khổ giãy dụa trên con đường tu luyện, với tương lai có vô tận mong đợi và triển vọng. Một vài nhân vật thiên tài trong tương lai có thể còn vượt xa mình.

Nhưng tất cả, dưới trận chiến tranh này hóa thành hư ảo.

Sinh mạng tan thành tro bụi, vô số giấc mộng điêu linh thành bùn.

Cũng bởi vì chiến tranh.

Là chiến tranh do mình khởi xướng.

Đường Kiếp đột nhiên có cảm giác nặng nề khó hiểu.

Sở Tích Đồng chết khiến Đường Kiếp quá rung động.

Trên người nàng, Đường Kiếp thấy được quá khứ mình đã từng xem nhẹ.

Khi bận bôn ba trên con đường tu tiên, bỏ qua vô số phong cảnh, bỏ qua đạo đức lương tri.

Sau trận chiến hôm nay, trong lòng Đường Kiếp vô cùng nặng nề.

Người đến chỗ cao, sẽ tự nhiên thấy mình phải có trách nhiệm với thiên hạ.

Đường Kiếp cũng như vậy.

Trước kia hắn chỉ mơ hồ nhận ra, nhưng lần này, thời khắc này, hắn có thể cảm nhận rất rõ.

Cũng bắt đầu hiểu được vì sao đám người Lăng Tiêu tỏ ra không muốn lâm vào chiến tranh.

Tu giả giận dữ, thây người ngàn dặm.

Sau vẻ đường hoàng khí phách là ai oán và đau buồn ngút trời.

Nếu ai cũng như thế, thế gian tất thành luyện ngục!

Hiểu ra đạo lý này, Đường Kiếp thở dài một tiếng:
- Thân là tu giả, chiến đấu vì loại bỏ chiến tranh và cực khổ chứ không phải để tạo ra chiến tranh!

- Ngươi rốt cuộc hiểu ra rồi.
Một thanh âm từ trên trời truyền thẳng vào tai Đường Kiếp.

Ngẩng đầu nhìn lên, Đường Kiếp nhìn thấy đám người Lăng Tiêu, Lăng Tiêu đang mỉm cười nhìn mình.

Kỳ thật Lăng Tiêu tới vốn là muốn giáo huấn Đường Kiếp vài câu, nhưng khi nghe thấy lời Đường Kiếp nói, biết Đường Kiếp rốt cục đã lĩnh ngộ, lúc này mới hết tức giận.

Bất kể nói thế nào, lần này Đường Kiếp là công thần phái Tẩy Nguyệt, hắn cũng không tiện trách móc nặng nề.

Ngược lại là Tiêu Biệt Hàn nghe Đường Kiếp nói xong, miệng nhếch lên:
- Nhân sinh trên đời, ân đền oán trả, không nên lề mề, cảm thán thương thân.

Hắn cả đời hiếu chiến, lấy chiến thăng tiến, nặng nhất là chiến đấu. Cũng bởi vậy, hắn với đạo nhân quả vận mệnh không thu hoạch được gì, ngược lại lĩnh ngộc sát lục đạo rất nhiều. So sánh giữa hai người, Đường Kiếp tiến bộ chậm nhất, bởi vậy có thể thấy được Đường Kiếp vốn không phải người thích giết chóc, hắn chỉ có quá am hiểu tính kế thôi.