Giữa hai người còn có một nữ nhân ngồi chồm hỗm phía trước, một bàn tay để trước ngực, tay kia lại để trên chân tổ tiên, yên lặng tụng cái gì đó.
Đường Kiếp không nhìn thấy mặt nàng, nhưng một khắc này, theo bản năng hắn đoán được đối phương là ai.
- Sở Tích Đồng?
Hắn nói.
Nữ tử giống như không nghe thấy, chỉ mặc niệm nhỏ, một bàn tay thủy chung không rời đi.
Mày Đường Kiếp nhăn lại, nói:
- Ta đến chỉ vì Thần Niệm Kim Thần, bỏ tay ngươi ra, ta sẽ tha chết cho ngươi.
Sở Tích Đồng cũng không quay đầu lại, chỉ nói:
- Tiêu Dao Thiên Tôn niệm động pháp sinh, ngươi có nghĩ ta có thể đánh vỡ tượng tổ tiên này trước khi ngươi giết chết ta không?
Hai lão gỉa bỗng nhiên xoay người lại, cùng nhìn về phía Đường Kiếp.
Tuy là con kiến, cũng có dung khí giơ nanh múa vuốt về phía sư tử!
Đường Kiếp rất khâm phục đám người kia.
Từ lúc bắt đầu tấn công Thiên Thần Cung, hắn vẫn chưa thấy có tu giả nào của Thiên Thần Cung đầu hàng.
Có lẽ bọn họ không phải người tốt, nhưng bọn họ lại có lòng trung thành, có dung khí không sợ chết, đều là lực sĩ thật sự!
Đối với lực sĩ, đại đa số mọi người đều luôn có vài phần tôn trọng.
Đường Kiếp cũng không ngoại lệ.
Nhưng tôn trọng thì tôn trọng, chuyện nên làm vẫn phải làm.
Hắn ngẩng đầu nhìn không trung, thiên thần giống như đã sắp chống đỡ không nổi, đột nhiên vào lúc này, lực công kích của ba đại Tử Phủ đột nhiên yếu bớt.
Đường Kiếp biết, đây là do Thất Tuyệt Môn đang chủ động chế tạo cơ hội cướp đoạt Thần Niệm Kim Thân cho mình.
Liệt vân nhất tiễn suýt nữa đã lấy mạng của Đường Kiếp, cũng khiến Thất Tuyệt Môn rét lạnh.
Cho dù thế nào, bọn họ cũng không muốn hoàn toàn trở mặt với Tẩy Nguyệt phái, lão tổ Thất Tuyệt Môn đã sớm nhận được thiên mệnh, tính toán nhỏ nhặt có thể đánh, động tác lớn thì không thể. Cũng vì thế nên thời khắc này đã chủ động thể hiện thiện ý.
Đường Kiếp cũng không khách khí, hừ nhẹ một tiếng:
- Đoạn!
Chợt nghe trong không khí truyền tới một tiếng nổ vang, một tia niệm tuyến trên Kim Thân kia dưới sự quát mắng của Đường Kiếp cũng bị kéo căng đứt đoạn, ảo ảnh thiên thần trên bầu trời cũng theo đó mà biến mất.
Đến lúc này, tổ tiên ít nhất cũng sẽ không bởi vì tiêu hao quá độ mà mất đi.
Tuy nhiên Sở Tích Đồng vẫn đặt tay trên tượng tổ tiên như cũ, nhị lão thủ hộ bảo vệ xung quanh.
Đối mặt với loại tình huống này, cho dù là Đường Kiếp cũng bó tay.
Mặc dù hắn niệm động pháp sinh nhanh, lại không nhanh bằng Sở Tích Đồng chỉ cần một cỗ linh khí có thể đánh vỡ tượng tổ tiên.
Hắn cũng không gấp, chỉ cười nói:
- Nếu như ngươi muốn hủy đã sớm hủy rồi, vốn đợi tới hiện tại chung quy có phải là muốn đạt được mục đích gì hay không?
Sở Tích Đồng trầm giọng nói:
- Để người của ngươi rời khỏi đây ngay lập tức!
- Quả nhiên là thế!
Đường Kiếp cũng không ngạc nhiên.
Đối với Sở Tích Đồng mà nói, đây có thể xem như là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của nàng, tuy nhiên có thành hay không, chung quy cũng không phải do nàng quyết định.
Đường Kiếp cười nói:
- Tuy Thần Niệm Kim Thân là trọng bảo, nhưng Thiên Thần Cung cũng có giá trị. Vì Thần Niệm Kim Thân mà buông tha cho Thiên Thần Cung, sở nhân Vương hình như quá xem trọng nó rồi. Giá trị của Thần Niệm Kim Thân cũng không lớn như vậy.
Giá trị của Thần Niệm Kim Thân thật sự lớn như vậy!
Bởi vì Đường Kiếp muốn dùng nó đến trợ giúp Vân Tổ đột phá Địa Tiên, hoàn thành Chân Tiên.
Nhưng Thiên Thần Cung không biết, Thất Tuyệt Môn cũng không biết.
Bọn họ chưa thấy qua Chân Tiên, cũng không rõ ràng lắm với đồ vật từ Địa Tiên trở lên.
Đường Kiếp biết được là bởi vì thông qua hồn Thanh Long kia, thông qua Cơ Dao Tiên, hắn và Vân Tổ biết được rất nhiều điều, khiến ánh mắt của bọn họ cùng thực lực siêu việt hơn so với cùng thế hệ, biết Tê Hà Giới còn có đồ vật thiên tài địa bảo gì đó có thể trở thành Địa Tiên.
Thần Niệm Kim Thân chính là bảo bối thế gian hiếm có có tác dụng với Địa Tiên, cũng chỉ có bọn họ mới biết được cách dùng, cũng vì thế Đường Kiếp mới nguyện ý buông tha cho mọi thứ ở Thiên Thần Cung, chỉ cần Thần Niệm Kim Thân.
Thất Tuyệt Môn không biết, cho nên sau khi bọn họ tính kế với Đường Kiếp lại đổi chủ ý, một lần nữa giúp Đường Kiếp lấy Kim Thân về.
Thiên Thần Cung cũng không biết, cho nên khi Đường Kiếp cự tuyệt, vẻ mặt Sở Tích Đồng và nhị lão thủ hộ đều ảm đạm.
Bọn họ biết lần này nhất định không giết được Đường Kiếp, cũng không thể cứu được Thiên Thần Cung, trong lòng hiện lên một chút bi thương.
Đang lúc Sở Tích Đồng tính toán muốn một chưởng đánh vỡ tượng tổ tiên, Đường Kiếp lại nói:
- Nhưng nếu là điều kiện khác thì có thể suy xét.
- Thiên Thần Cung sắp bị diệt vong rồi, còn có điều kiện gì có thể bàn chứ?
Sở Tích Đồng chất vấn.
- Thiên Thần Cung chỉ là đang bị tấn công, chưa hẳn là bị diệt.
Đường Kiếp chậm rãi nói:
- Một trận chiến hôm nay ta thấy được người của Thiên Thần Cung trung dung cương liệt, không thể không thừa nhận, Thiên Thần Cung rất nhiều hảo hán! Đúng rồi, mũi tên kia, xin hỏi là vị hảo hán nào bắn ra?
- Phù Anh Kiệt!
Sở Tích Đồng trả lời, nàng và Phù Anh Kiệt là người yêu, theo bản năng cũng không hy vọng Phù Anh Kiệt biến mất, Thiên Thần Cung bị giệt, mà người vì nó huyết chiến lại không thể bởi vậy mà mai một.
Đường Kiếp gật gật đầu:
- Hóa ra là hắn, nếu không phải Tử Phủ, vậy hắn hiện tại có lẽ đã chết rồi?
Có một số việc, muốn đoán ra cũng không khó.
Đường Kiếp không thấy Sở Tích Đồng trả lời, đã thở dài một tiếng :
- Hảo hán ! Nếu có thể mở ra thần uy ở trên chiến trường Hồng Mông thì thật là tốt !
Toàn thân Sở Tích Đồng run lên.
Chiến trường Hồng Mông sao?
Hai ngàn năm trước, một trận chiến Hồng Mông, lục đại phái mượn cái này thiết lập nên uy danh vô thượng, dùng thống nhất đất nước, khiến Tê Hà Giới trở thành lục hợp.
Mỗi một lần chiến trường Hồng Mông mở ra, đều là một lần các thế lực lớn đảo ngược vận mệnh.
Một ít thế lực cũ sẽ ngã xuống, một ít thế lực mới sẽ nổi dậy.
Đối với bất kỳ một người cầm quyền đại phái mà nói, đại kiếp nạn Hồng Mông đều giống như một lần khảo nghiệm chung cực, làm người đứng trên đỉnh cao, bọn họ không thể trốn tránh, chỉ có thể đối mặt!
Thiên Thần Cung từng suy xét tới tình huống không thể chống đỡ nổi khi đối mặt với đại kiếp nạn Hồng Mông, nhưng bọn họ không nghĩ tới, đại kiếp nạn chưa đến lại bị sụp đổ trong nội đấu.
Cái này kỳ thật cũng không nhiều lắm ở Tinh La Đại Thiên Giới.
Thời khắc này Đường Kiếp đột nhiên nhắc tới, khiến trong lòng Sở Tích Đồng cũng hơi kích động, hơi nghiêng đầu nhìn Đường Kiếp, hé lộ ra dung nhan xinh đẹp, mày liễu cong cong.
Đường Kiếp lại làm như không thấy, vẫn khoanh tay như trước:
- Ta cùng với Thiên Thần Cung cũng có duyên, ở trong lòng ta, từng kẻ trong Thiên Thần Cung đều là tội ác tày trời. Nhưng sự thật ta cũng không phải là người biết hết mọi sự trong thiên địa, người ta căm hận chưa chắc đều là hạng người tội ác chồng chất. Tranh đấu thiên hạ, đều vì lợi ích, lại không có một người thật sự là chính nghĩa. Thiên Thần Cung là bọn đạo chích, Tẩy Nguyệt phái ta cũng không phải vũng nước trong, chính Đường Kiếp ta cũng từng trải qua một ít chuyện vi phạm lương tâm, chịu nỗi khổ Tâm Ma dày vò, vị Vạn Ma Phệ tâm. Trên đường tu hành, chúng ta từng bước mạo hiểm, vì đạt được đỉnh cao liền không từ bất cứ việc xấu nào. Vì thế, ta mặc dù có thể tiêu diệt Thiên Thần Cung, cũng không dám bởi vì vậy mà chỉ trích Thiên Thần Cung tà ác, thậm chí một trận chiến hôm nay lại khiến ta khâm phục.