Sắc trời đã tối, chiến sự vẫn đang giằng co.

Cũng chính vào lúc này, trên Thiên Thần Sơn, một mũi tên chứa đựng toàn bộ năng lượng sinh mạng của một vị Hóa Hồn đỉnh cao, chiếu ra ánh sáng diệt thế trên không trung, như bó đuốc đốt sáng một mảnh thiên không, hấp dẫn tất cả ánh mắt cường nhân.

Đường Kiếp ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy một mũi tên dài màu vàng đang bay tới phía mình.

Tuy chỉ là trong nháy mắt, nhưng Đường Kiếp cũng đã cảm nhận được nguy hiểm to lớn trước nay chưa có, một khắc này Đường Kiếp liền hiểu được, mình không chắn được cũng không tiếp được một mũi tên này.

Một mũi tên này, ngay cả Hóa Thần cũng có thể đánh chết, sợ rằng trong trạng thái hợp thế hắn cũng chưa hẳn có thể chống đỡ được một mũi tên này.

Đây là mũi tên ẩn chứa lực hủy diệt đại đạo khủng bố.

Thiên Thần Cung đã không có Tử Phủ, vậy thì người nào lại có thể phát ra công kích như vậy?

Đường Kiếp không biết, cũng không kịp suy nghĩ nữa.

Cảm giác nguy cơ trong lòng đã tăng lên tới cực hạn, ý chí muốn sống trở nên hùng mạnh.

Một loại cảm giác không thể dùng ngôn ngữ hình dung phát lên dưới đáy lòng, trong một khắc này, trong tầm mắt của hắn, trong thiên địa cái gì cũng không tồn tại, chỉ còn lại một mũi tên này.

Hoàn toàn là bản năng, nhìn mũi tên đang bay tới, trong lòng Đường Kiếp giống như lĩnh ngộ thấm nhuần cái gì đó, hắn đột nhiên quát một tiếng:

- Xuất!

Một tiếng quát mắng này, như phật âm phạn xướng, tuyên truyền giác ngộ, như trong mộng mới tỉnh dậy, khiến tinh thần của mọi người đều chấn động.

Một hình bóng nhỏ đã hiện ra trên đỉnh đầu của hắn, chính là thần hồn của Đường Kiếp.

Thần hồn này vừa hiện liền nhìn về phía kim tiễn trên bầu trời, khẽ giương khóe miệng, sau đó liền thấy nó xoay mình thả ra một đoàn quang hoa về phía kim tiễn, hình thành một kim bóng cực đại, giống như bị kích phát cơ chế bảo hộ nào đó, đồng thời thế tiễn cũng bị cản trở, lại trở nên lơ lửng quỷ dị trên không trung.

Cùng lúc đó, phía chân trời cũng bay tới một người, đúng là bản thể Đường Kiếp.

Hắn liều lĩnh từ trên trời bay tới, một đường nhắm xuống phía dưới đón lấy ánh đao kiếm vũ, đỡ lấy quang triều pháp thuật, cứ như vậy một đường xông thẳng vào trong Bích Tẩy Kim Hà trận.

Mà kim tiễn bị ngăn cản chỉ lo lửng được một chút lại tiếp tục vọt tới trước.

- Từ!

Đường Kiếp lại phát ra tiếng, sắc mặt trở nên trắng bệch, thần hồn trên đỉnh đầu đã lộ ra vẻ mặt thống khổ không chịu nổi.

Thế tiến đột ngột chậm lại, thân hình của Đường Kiếp đã như gió nhẹ nhàng lui về phía sau.

Hắn không mong né được tiễn, tiễn này khóa tâm nhiếp hồn, lại có hiệu quả tự động khóa địch, căn bản không thể né tránh, chỉ mong có thể kéo xa khoảng cách, tranh thủ nhiều thời gian và cơ hội hơn cho mình.

Cơ thể tăng hết tốc lực nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời bản thể trên không trung cũng mang tốc độ cao nhất nhào xuống, muốn tới hội họp trước khi kim tiễn đột kích.

Trong từ đường tổ tiên, Sở Tích Đồng nhìn thấy một màn này liền gọi to:
- Ngăn hắn lại!

Đáng tiếc mệnh lệnh của nàng không có nhanh bằng động tác của Đường Kiếp.

Bản thể toàn lực nhào xuống, phân thân lui lại, không hề để ý tới đột kích của người khác, cứ như vậy ầm ầm đụng vào nhau.

Đồng thời thế đi tới của kim tiễn không hề giảm, tiếp tục bay vụt.

Đường Kiếp đã há to miệng, phát ra tiếng thét thứ ba:

- Dừng!

Xu thế đột kích của kim tiễn đột nhiên dừng lại, giống như có đồ vật gì đó đang lôi kéo nó, khiến nó không thể đi tới trước.

Nương theo tiếng rống này, Đường Kiếp phun ra một ngụm máu huyết lớn, máu huyết này lại không giống với máu tươi bình thường mà là máu huyết trong trái tim Đường Kiếp, đồng thời toàn thân thần hồn cũng xuất ra huyết tiễn. Thân thể thần hồn dựa vào linh khí hóa thành thực chất, có linh không huyết, thời khắc này khắp người lại đầy máu tanh, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.

- Điều đó là không thể nào!
Sở Tích Đồng cũng kêu ra tiếng.

Đạo Binh Liệt Vân Cung kia là tiễn giết chóc, không có lực lượng nào có thể ngăn được nó.

Nhưng Đường Kiếp lại làm được.

Chỉ dựa vào Tứ Cửu Chân Ngôn kia, cái nào sao có thể chứ?

Ngược lại Quý Thanh Phong phía trên lại nhận thấy được một tia không đúng, bật thốt lên:
- Lực đại đạo!

Theo tiếng quát mắng của Đường Kiếp, Quý Thanh Phong rõ ràng cảm nhận được một loại lực lượng đại đạo.

Đạo pháp!

Đây là đạo pháp!

Không ngờ Đường Kiếp lại có được đạo pháp thứ ba?

Trong lòng Quý Thanh Phong đã nổi lên sóng to gió lớn.

Ba tiếng quát mắng không khiến kim tiễn dừng lại, thế tiễn vẫn tập kích như trước, chỉ có điều hào quang đã ảm đạm đi rất nhiều.

Nhưng Đường Kiếp vẫn không ngăn được. Hắn to giọng:

- Định!

Nương theo tiếng rống này, Đường Kiếp lại hộc máu, thần hồn trên đỉnh đầu kêu a một tiếng, hai chân không ngờ đều biến thành tro.

Lời nói thứ tư khiến thế công của kim tiễn giảm đi, nhưng vẫn không thể ngăn cản kim tiễn đột kích.

Kim tiến kia giống như có ý chí, như cảm nhận được cản trở đến từ cường địch liền phát ra tiếng kêu to tức giận, hào quang đột nhiên phóng ra, nguyên bản tốc độ bị giảm đột nhiên tăng, một đường điên cuồng đâm về phía Đường Kiếp. Cùng lúc đó, bản thể cũng sử dụng tốc độ cao một đường tiến vào trong Bích Tẩy Kim Hà trận. Đế Nhận khai đao, cái lồng bị nứt ra, cứ như vậy đánh tới phía phân thân.

Ba phương tại thời khắc này đồng thời hội tụ, tạo thành một tiếng ầm tại chỗ, bùng nổ ra bụi mù ngút trời, che đậy tầm nhìn, ngay cả vài vị Tử Phủ cũng không thể nhìn xuyên qua bụi mù để thấy tình huống bên trong.

- Xong rồi!
Quý Thanh Phong nhìn thấy cảnh này, trong lòng liền buồn bã.

Thất Tuyệt Môn tính kế quá mức, lại làm cho một vị thiên tôn có tiềm lực lớn nhất của Tẩy Nguyệt phái bởi vậy mà ngã xuống, chỉ sợ Tẩy Nguyệt phái sẽ không từ bỏ ý đồ.

Quả nhiên cả khuôn mặt của Minh Dạ Không đều thay đổi, thê thanh kêu lên:
- Đường Kiếp!

Bụi mù phấp phới, không có một chút đáp lại.

Chiến đấu trên bầu trời bởi vậy liền bị kiềm hãm.

Ánh mắt mọi người đều chú ý về phía dưới, quan tâm sinh tử của Đường Kiếp.

Một lát sau, bụi mù tiêu tan.

Chỉ thấy trên đất trống lúc trước đã lưu lại một động lớn rống tuếch không nhìn thấy đáy. Lại tạo thành một tổn hại không thể tu bổ trên Bích Tẩy Kim Hà trận.

Dư ba của Liệt Vân Cung chấn động xung quanh, tuy đã bị Bích Tẩy Kim Hà trận tiêu trừ số lượng lớn, nhưng vẫn phá hư một bộ phận trong trận cạm bẫy.

Có thể nói, bởi vì một mũi tên này, hơn một nửa Bích Tẩy Kim Hà trận đều bị chính nó hủy diệt.

Nhưng chỉ cần có thể giết chết Đường Kiếp, đây đều là đáng giá.

Khi Sở Tích Đồng truyền xuống mệnh lệnh này, đã chuẩn bị tốt tất cả.

Nhưng Đường Kiếp rốt cuộc đã chết chưa?

Tất cả mọi người không biết.

Đột nhiên.

Một đôi tay bấu víu bên cạnh động sâu, năm ngón tay vung ra từ trong đất bùn còn cứng rắn hơn so với sắt thép, một gã nam tử cứ như vậy dùng phương thức đó leo lên từ trong hố sâu, sắp bò tới nơi.

Khi hắn đứng thẳng trên mặt đất, trước ngực còn cắm một mũi tên dài màu vàng sáng long lanh.

Đúng là Đường Kiếp!

- Đường Kiếp!
Minh Dạ Không đã kích động kêu ra tiếng.