Thời khắc này nhìn mọi người xung quanh, Đường Kiếp dài thanh nói:
- Các ngươi đã muốn chết như vậy, ta sẽ thành toàn cho các ngươi!
Quang hoa trong hai mắt liên tục lóe lên.
Huyết Nhục Ma Bàn, mở!
Thiên Kiếp Thần đao, ra!
Vân Mẫu Khôi Lỗi, xuất!
Tản Đậu Thành Binh, hiện!
Lần lượt thần thuật thành danh đều được triển khai!
Vã khác với trước chính là, uy lực của những pháp thuật này cường đại hơn rất nhiều, chúng nó đã thoát ly của phạm trù pháp thuật, là thần thông.
Thần Niệm Thông Thiên địa, đại pháp tự nhiên thành!
Tâm niệm vừa hiện ra, giữa không trung đã hiện ra vô số đao mang lôi điện.
Một đạo lại một đạo đao xiềng xích hình cung từ trên trời giáng xuống, vẫn là chín chín tám mươi mốt thanh, lượn lờ quang hỏa diệm điện quang như trước, kéo theo xiềng xích Cửu Trọng Thiên Kiếp đao thật dài, lại mang theo chút khí thế không như trước.
Khí thế kia càng thêm nghiêm khắc, nghiêm trọng, cường đại hơn.
Nếu như nói Thiên Kiếp đao trước kia là trời giáng đao vũ, như vậy bây giờ Cửu Trọng Thiên Kiếp đao làm cho người ta cảm giác đó chính là trời phạt đao tới, thiên phạt kiếm xuống.
Chính là uy của thiên kiếp.
Khi Cửu Trọng Thiên Kiếp đao từ trên trời giáng xuống, nó đã có đầy đủ uy năng vô thượng hủy diệt tất cả, trở thành pháp thuật thật sự, đại thần thống, dùng thái độ ngạo nghễ quét ngang hết thảy, cưỡng chế quét xuống.
Đối mặt với công kích như vậy, không thể cứng rắn chống đỡ, chỉ có thể tránh né.
Nhưng thiên hạ tuy lớn, vẫn không có đường cho người Thiên Thần Cung trốn thoát.
Vũ đao vô biên tràn xuống, tuy chỉ được tám mươi mốt thanh, lại tuần hoàn lặp đi lặp lại, giống như vô cùng vô tận.
Vì thế đệ tử Thiên Thần Cung cứ như vậy bị đao luân phiên chém giết, chém chết, tử trận!
Nơi Đường Kiếp đứng, phạm vi nghìn trượng đều hóa tro bụi, chỉ có mấy vị đứng đầu nhanh hơn một chút, đúng lúc này rời khỏi khu vực khủng bố, nhưng một đám vẫn sợ tới mức mặt như màu đất.
Nhưng mà đây vẫn chỉ là bắt đầu.
Theo vũ đao Thiên Kiếp cuốn tới, trên người Đường Kiếp đã hiện ra một mảnh hào quang huyết sắc.
Huyết Nhục Ma Bàn.
Huyết Nhục Ma Bàn là pháp thuật năm đó Đường Kiếp đánh bậy đánh bạ ở Huyết Hà giới tu thành, đặc điểm lớn nhất chính là dùng huyết mạch bản thân để liên hệ, thân mình chính là pháp thuật niệm động pháp sinh, cũng là thủ đoạn thần thông duy nhất Đường Kiếp nắm giữ khi vào Tử Phủ.
Sau khi hắn tiến vào Tử Phủ, uy năng của Huyết Nhục Ma Bàn liền phát triển, giống như một pháp tráo hộ thể không có định, có được cả hai năng lực tiến công và phòng ngự, quả nhiên là đại thần thông hai đầu vô thượng.
Thời khắc này một vòng đao vũ diệt đi tu giả Thiên Thần Cung quanh người, Đường Kiếp đã lớn bước đi thẳng về phía trước, lúc này hắn không còn cẩn thận lẩn tránh mà mở ra Huyết Nhục Ma Bàn, trước hấp thu tất cả máu tươi thi thể xung quanh, sau đó lại trực tiếp đè nát chướng ngại vật mà đi. Một đường đi cũng không biết đã kích phát bao nhiêu cạm bẫy.
Nhưng đại bộ phận cạm bẫy này đều bị huyết nhục của Đường Kiếp cắn nát, có một số ít có thể phá bỏ cũng bị ra tay gạt bỏ.
Những người dẫn đầu nhìn thấy liền hoảng sợ trong lòng, tuy rằng sớm biết Đường Kiếp lợi hại, nhưng thời đểm này chứng kiến được sự cường đại của hắn, vẫn cảm thấy một loại bất đắc dĩ từ đáy lòng.
Đó là áp chế tuyệt đối của trình độ cao hơn, bất kể lực lượng hay là tốc độ, đều nghiền ép toàn bộ, làm người khác có cảm giác vô lực.
Ngược lại là Sở Tích Đồng ở trong tiểu viện phía xa, hơi hơi nhíu lông mày, thấp giọng nỉ non một câu:
- Kỳ quái!
Với nhãn lực của nàng, có thể nhìn được một ít thứ người khác không nhìn thấy. Còn có hai mươi năm trước nghênh chiến Linh Lung Thiên Tôn Xuất Khiếu kỳ. Tuy rằng Đường Kiếp biểu hiện ra thực lực kinh người, nhưng biểu hiện lúc này của hắn lại khác biệt rất nhiều so với lúc trước đấu Linh Lung Thiên Tôn. Dựa theo phỏng đoán của Sở Tích Đồng, thực lực của Đường Kiếp yếu đi ít nhất một nửa.
Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ là hắn đang giấu dốt, điều này là cho Sở Tích Đồng nhất thời có chút không nắm bắt được, đã sớm chuẩn bị tốt lúc trước giờ lại chưa dám thả ra.
Bên này Đường Kiếp đã vung Vân Mẫu Chiến Khôi và Đậu Binh ra.
Trợ thủ hùng mạnh này thay thế Đường Kiếp chiến đấu với tu giả Thiên Thần Cung, Đường Kiếp thì không quan tâm vẫn một đường đi tới trước, nhanh chóng phá trận, Huyết Nhục Ma Bàn không ngừng vận chuyển, không tiếc tiêu hao, chỉ vì có thể nâng cao tốc độ.
Nhìn thấy cảnh này, Sở Tích Đồng đã cảm giác được Đường Kiếp sốt ruột, chỉ là trong lòng buồn bục không rõ vì sao Đường Kiếp phải vội vã như thế.
Đúng lúc này, một vị lão ma ma bên cạnh đột nhiên nói:
- Tiểu thư, Thần Niệm Thiên Thần sắp chịu không nổi rồi.
Trong lòng Sở Tích Đồng cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hào quang thiên thần ảo ảnh liên tục chớp nháy, đã sớm bày ra bộ dạng chống đỡ không nổi.
Quả nhiên chỉ dựa vào Thần Niệm thiên thần vẫn không đủ ngăn trở Thất Tuyệt Môn.
Tuy rằng sớm biết kết quả sẽ thế này, trong lòng Sở Tích Đồng vẫn tiếc hận.
Đúng lúc này, nàng phát hiện cước bộ của Đường Kiếp cũng chợt nhanh hơn vài phần, dám đỡ đòn của Bích Tẩy Kim Hà trận tăng nhanh tốc độ tiến về phía trước, nguyên bản lúc trước là tản bộ thì lúc này đã bắt đầu chạy.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Sở Tích Đồng khẽ động, đột nhiên tỉnh ngộ:
- Thần Niệm Kim Thần! Hắn muốn lấy Thần Niệm Kim Thần!
Ngón tay chỉ về phía Đường Kiếp, Sở Tích Đồng kêu lên:
- Tu giả Thiên Thần Cung nghe lệnh, không tiếc bất cứ giá nào, phải toàn lực ngăn chặn Đường Kiếp, không thể để hắn cướp đi Kim Thân.
Nói xong tay Sở Tích Đồng vừa thu lại đã thu hồi quầng sáng, xoay người đi ra khỏi viện.
- Tiểu thư muốn đi đâu?
Lão ma ma kia đã kêu lên.
Trên mặt Sở Tích Đồng lộ ra một tia tàn nhẫn:
- Chưởng giáo và Vô Niệm Nguyện Chủ đến nay vẫn không có tin tức, xa xa đã có hiện động linh triều, có thể thấy được đã lâm vào khổ chiến. Thiên Thần Cung chúng ta đã lâm vào nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay, rất có thể từ hôm nay trở đi sẽ không còn tồn tại. Đường Kiếp kia mưu hại Thiên Thần Cung ta, trận chiến này, Thiên Thần Cung ta có thể vong, nhưng không thể để tiểu nhân đắc ý. Ta muốn tới Tổ Sư Đường trước, bảo vệ Kim Thân. Nếu chuyện không thể cứu vãn, ta nguyện hủy diệt Kim Thân cũng không để Đường Kiếp được như ý.
Nói xong đã đi tới Tổ Sư đường, về phần cuộc chiến kia lại hoàn toàn không để ý tới. Dù sao đánh tới hiện tại cũng quá rối rắm, mọi người chỗng đỡ đến bây giờ sớm không còn là bố trí chiến thuật mà là một đoàn huyết khí một mãnh võ dũng và một cỗ cương liệt!
Sở Tích Đồng cứ đi như vậy, còn Đường Kiếp lại lâm vào trong khổ chiến.
Tu giả Thiên Thần Cung từ bốn phương tám hướng vọt tới, quả thật là không muốn sống nhào về phía trước, hoàn toàn không để ý có ích hay không, dùng tính mạng của mình làm cái giá để tập kích, khiến Đường Kiếp phải liên tục thi pháp công kích, gần như không có lúc nào ngừng lại.
Cho dù với niệm động pháp sinh uyên thâm cảnh giới Dục Anh Kỳ của hắn, đối mặt với tập kích tự sát thao thao bất tuyệt này cũng bị luống cuống tay chân, huống chi còn có đại trận kim phong đang không ngừng uy hiếp hắn.
Đối mặt với công kích khủng bố này, Đường Kiếp cũng biết mình đã trở thành tổ ong vò vẽ, thoạt nhìn Thiên Thần Cung đã hận thấu xương đối với hắn, cái gì cũng không muốn, chỉ muốn giết chết hắn.
Mẹ nó, chính mình chạy vào ngược lại còn giúp Thất Tuyệt Môn một đại ân.
Tên gia hỏa này, không phải là cũng đã tính toán tới cái này rồi chứ?
Người tài ba trong thiên hạ rất nhiều, đoán ra được cũng không lạ.
Đường Kiếp không kịp suy xét, chỉ có thể toàn lực vọt tới trước.
Huyết Nhục Ma Bàn dưới tình trạng liên tục công kích và tiêu hao cũng dần dần chống đỡ hết nổi, Thương Vân Thánh Hỏa và Táng Thần Diệm cộng lại cũng không kịp đốt, ting quang của Vân Mâu Chiến Khôi trên người lại trở nên ảm đạm, thậm chí ngay cả nhón Đậu Binh cũng tử thương thể thảm và nghiêm trọng, thanh âm của tiểu đường đậu chỉ huy đã tràn đầy bi thương.
Ác chiến!
Hành trình gian nan đẫm máu.
Đường Kiếp chưa bao giờ nghĩ tới một tổ chức toàn lực khởi xướng lại mạnh tới thế nào, nhưng hiện tại hắn đã cảm nhận được.
Hơn một trăm năm không động thủ, không giết người, vốn cho là mình đã tránh khỏi mấy ngày gió tanh mưa máu.
Nhưng chỉ một trận chiến hôm nay, mạng người chết trong tay Đường Kiếp đã vượt qua con số ngàn.
Nhiều tu giả như vậy chết trong tay Đường Kiếp, ngay cả Đường Kiếp cũng khẽ run rẩy trong lòng.
Trên bầu trời dày đặc Linh Vũ chưa kịp hạ xuống đã bị bốc hơi, linh triều như biển thổi quét qua, kim phong đập vào mặt như lửa, khắp nơi đều là tiếng kêu giết, khói thuốc súng khắp nơi, tất cả mọi người đều là địch!
Đường Kiếp cảm nhận được bước chân đang dần uể oải.
Hắn có chút đi không được.
Hắn là Tử Phủ, nhưng hắn vẫn là người.
Cho dù cường đại, khi đối mặt với thế công như biển này cũng sẽ mệt mỏi.
Tốc độ tiến lên của hắn bắt đầu chậm lại, mà đến lúc này, bố trí cuối cùng này của Sở Tích Đồng cũng đã có kết quả.
Một tu giả cầm trong tay trường cung, bộ mặt trẻ tuổi mà anh tuấn, mang theo tự tin mãnh liệt.
Hắn gọi là Phù Anh Kiệt, cũng là một thế hệ tu giả ưu tú xuất sắc nhất mới xuất hiện của Thiên Thần Cung.
Mấy trăm năm qua, từng là nhân tài mới xuất hiện giờ đã là trụ cột vững vàng của Thiên Thần Cung —— hắn là Ưng Vương mới nhậm chức.
Đứng ở trên Thiên Thần Sơn, nhìn Đường Kiếp tùy tiện giết người trong trận, Phù Anh Kiệt lẩm bẩm nói:
- Đường Kiếp, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!
Nói xong hắn đã giơ trường cung trong tay lên.
Đây là một thành trường cung lớn, toàn thân do cây mun chế thành, đen ngòm, trên lưng khắc đầy hoa văn nhỏ, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện đây là đạo vân.
Đạo Binh!
Một món Đạo Binh vẫn chưa được bọn họ mang ra ngoài.
Liệt Vân Cung!
Thời khắc này Phù Anh Kiệt giơ cao Liệt Vân Cung lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trên dây cung, khẽ kéo dây, một tiểu tiễn màu vàng đã tự động hiện ra trên cung.
Đem đầu mũi tên nhắm tới Đường Kiếp phía xa, trên mặt Phù Anh Kiệt hiện ra một tia quyết tuyệt.
Nương theo vẻ mặt quyết tuyệt đó, phía trên Liệt Vân Cung xuất hiện từng điểm sáng.
Mỗi một quang điểm sáng lên, sắc mặt Phù Anh Kiệt càng thêm già nua.
Dần dần, Liệt Vân Cung càng ngày càng sáng, khuôn mặt của Phù Anh Kiệt cũng càng ngày càng già, giống như một lão nhân già tuổi già sức yếu, nhưng tay cầm cung lại vẫn ổn định như cũ.
Một khắc này, Đường Kiếp cũng cảm nhận được một tia nguy hiểm, liền nhìn về phía xa.
Nhìn ánh mắt của Đường Kiếp, Phù Anh Kiệt mỉm cười nói:
- Chết đi!
Đem số lượng lực sinh mạng cuối cùng trút vào trong đó, Phù Anh Kiệt buông dây cung ra.
Leng keng!
Nương theo một tiếng dây đàn kêu kia, kim tiễn bay ra bắn thẳng về phía Đường Kiếp.
Cùng lúc đó, Phù Anh Kiệt cũng buông tay ra.
Liệt Vân Cung rơi xuống dưới đất, thân thể của Phù Anh Kiệt cũng thành tro bay đi.
Lấy ra tất cả lực sinh mạng chỉ vì bắn một mũi tên này!