Đây là cỗ lực lượng lớn nhất Đường Kiếp cảm nhận được từ khi vào trận tới giờ, lập tức hiểu được Thiên Thần Cung đã phái ra cao thủ chân chính để ngăn chặn mình.

Tâm niệm khẽ động, Đường Kiếp đột nhiên dừng lại.

Một cổ hỏa thế mãnh liệt đã ầm ầm cuốn tới.

Hai mắt Đường Kiếp khẽ nháy một chút, một mảnh tường khí được tạo ra trước người, ngăn trở hỏa diệm cuồn cuộn kia, phát hiện lửa này không cần thối lui né tránh, ngược lại còn bùng nổ, lại có xu thế triển khai tứ phía, lập tức lộ ra tươi cười:
- Người tới là Miêu Liệt Diệm, Miêu Hỏa Vương đúng không?

- Đúng là ta!
Một thanh âm rít gào thật lớn từ đỉnh đầu truyền tới.

Đường Kiếp ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy không trung đã hiện ra một đoàn mây đỏ đè xuống.

Nhìn thấy cảnh này, bên môi Đường Kiếp liền lộ ra vẻ châm biếm:
- Chỉ một người thôi sao? Vậy không đủ đâu.

Hắn thổi nhẹ ra một hơi gió, gió kia vừa rời môi đã hóa thành một cơn lốc cuốn về phía đối phương, đụng vào mây đỏ kia, đập về phía Miêu Liệt Diệm. Đúng lúc này gió trong trận lại khởi động, địch lại cơn lốc của Đường Kiếp, Miêu Liệt Diệm đã thừa dịp khe hở, một mảnh Hỏa Diệm điên cuồng đã cuốn về phía Đường Kiếp.

Đối với Dục Anh cấp bậc phân thân, công kích toàn lực của Hóa Hồn đỉnh cao tự nhiên không thể không để ý, nhưng Đường Kiếp lại hoàn toàn không sợ, mắt thấy ngọn lửa kia đánh úp lại chỉ nhẹ nhàng há miệng, một con hỏa điểu đã từ trong miệng phun ra, đánh vào trên Miêu Liệt Diệm kia, hai cỗ Hỏa Diệm như dòng nước xiết đụng vào nhau, kích động ra tảng lớn đốm lửa, rơi xuống mỗi chỗ đều dẫn phát ra Hỏa Diệm hừng hực.

Đường Kiếp đã cười nói:
- Miêu Hỏa Vương, ngươi thấy Thương Vân Thánh Hỏa của ta so với Linh Ma Diệm thì như thế nào?

Lúc trước Miêu Liệt Diệm tu luyện từng có kỳ ngộ, có được một loại thần hỏa kêu là Linh Ma Diệm. Hỏa này hống hách dị thường, chuyên tấn công thần hổn, tổn thương vật trong lúc vô hình. Miêu Liệt Diệm cũng lấy đó mà thành danh, sau đổi tên gọi là Liệt Diệm, xưng là Hỏa Vương, hết thảy đều đến từ hỏa này.

Nhưng Linh Ma Diệm của Miêu Liệt Diệm đối với Đường Kiếp mà nói chỉ là một thành tựu nho nhỏ trong cuộc đời hắn mà thôi.

Thời khắc này lấy Thương Vân Thánh Hỏa để trụ Ma Diệm, Đường Kiếp lại vung tay lên, một đoàn Hỏa Diệm xanh thẵm lao ra, lần này lại lại Táng Thần Diệm.

Sau khi thăng tiến Tử Phủ, thực lực của Đường Kiếp tăng mạnh, năng lực khống chế Táng Thần Diệm cũng tăng cường, rốt cục có thể dùng để đối địch mà không phải chỉ có thể dùng nó để đốt thi thể.

Hai Hỏa Diệm cùng xuất hiện, lập tức đánh khiến Miêu Hỏa Vương trở tay không kịp.

Ngay lúc Đường Kiếp chuẩn bị tiện tay giải quyết hắn, một cơn gió lạnh lại cuốn tới, một đạo sương hoa băng tuyết đã đánh úp về phía Đường Kiếp.

Quang hoa băng tuyết này lại bị Đường Kiếp đánh ra một đạo chưởng phong làm cho xơ xác, tiếp theo lại là một quang ảnh huyết sắc đâm về sau đàu Đường Kiếp, bị một quầng sáng huyết sắc trên người Đường Kiếp trực tiếp hấp thu biến mất. Vừa mới đỡ được hai đòn này, lại là một cỗ kim phong, hai mũi tên và một bóng roi như núi đánh up lại, tay áo Đường Kiếp bất động, khẽ giơ tay cũng đã tiếp được tất cả công kích, lúc này mới nhướn mày nói:
- Băng Vương, Huyết Vương, Sơn Dương Hầu!

Trong trận đã hiện ra ba người, chính là ba người đứng đầu khác của Thiên Thần Cung.

Không chỉ có như thế, phía xa lại có hai người đứng đầu khác đi tới, vì đối phó với Đường Kiếp, Sở Tích Đồng điều binh khiển tướng đã phái đại bộ phận người có chiến lực đứng đầu qua. Ngoại trừ người đứng đầu ra, Vệ Huyết Sát Vệ bí mật của Thiên Thần Cung cũng thành đội đi tới, không tiếc hết thảy muốn giết chết Đường Kiếp.

Hỏa diệm cuồng vũ, băng sương gay gắt, máu tươi bay lên, đao quang kiếm ảnh.

Trong Bích Tẩy Kim Hà trận, một hồi đại chiến đang được triển khai.

Sau vị đứng đầu, trên trăm Huyết Vệ, nhưng thả bất kỳ người nào ở trong lực lượng này ra ngoài đều là đại nhân vật uy chấn một phương, hiện tại toàn bộ liên hợp lại chỉ vì đối phó một người.

Đường Kiếp!

Bước chậm trong băng phong hỏa diệm, tiện tay hành động, linh triều bên người Đường Kiếp phình trướng ra, thuật pháp lên tới đỉnh. Mỗi một ánh mắt, mỗi một nguyện vọng, mỗi một ý niệm trong đàu hắn đều hóa thành uy năng kinh khủng nhất trong thiên địa, công về phía địch, khiến một đám cường thủ bị đánh tới tan rã.

Nhưng mặc dù như thế, Thiên Thần Cung vẫn đang không ngừng phái viện binh tới.

Những tu giả này giống như tử sĩ hung hăng không sợ chết, đều không tiếc gì mà nhào lên giằng co với Đường Kiếp, sau đó lần lượt ngã xuống dưới thuật pháp lôi đình của Đường Kiếp.

Về phần sau gã đứng đầu kia lại giảo hoạt dị thượng, bọn họ trà trộn bên trong tu giả bình thường, lấy những người này làm vật hy sinh hấp thu công kích của Đường Kiếp, lại phối hợp với trận pháp cùng nhau tiến công Đường Kiếp.

Bởi vì uy hiếp của Bích Tẩy Kim Hà trận luôn luôn là lớn nhất, mỗi khi kim phong thổi tới, Đường Kiếp nhất định phải tập trung toàn lực phòng bị, sáu người đứng đầu lúc này sẽ thừa ra xuất kích. Làm cho Đường Kiếp cần phải lựa chọn ra uy hiếp nhẹ nhất đối với mình trong nhiều uy hiếp, lại nhất định không thể hoàn toàn tránh đi. Trái lại sau khi đánh được một kích, sáu người đứng đầu kia lập tức lui ra sau, tiếp tục lấy tính mạng của các tu giả khác làm tấm chắn yểm trợ mình.

Chiến pháp như thế, căn bản chính là lấy tính mạng của tu giả bình thường đổi tới cơ hội giết địch.

Đường Kiếp không thể không bội phục sự tàn nhẫn quả quyết của người điều hành.

Không thể không thừa nhận, bộ chiến pháp này thật sự mang tới cho hắn chút phiền toái.

Ầm!

Một quyền đến từ Ôn Tuyền Hầu kia, đánh vào trên lưng của Đường Kiếp, lực lượng hùng hồn chấn động khiến Đường Kiếp cũng lảo đảo một bước.

- Ha ha ha ha, Đường Kiếp, hôm nay ngươi hẳn phải chết ở nơi này!
Ôn Tuyền Hầu kia đã lớn tiếng gào thét nói.

Mặc kệ tương lai Thiên Thần Cung bọn họ sẽ như thế nào, ít nhất bọn họ có thể giết chết Đường Kiếp, kẻ làm bọn họ bại vong, có kết quả này cũng có thể mỉm cười nơi chín suối.

Đây có lẽ chính là vì Thiên Thần Cung không sợ tử vong toàn lực chém giết, mới khiến Sở Tích Đồng điều hành như thế.

Từ khi Đường Kiếp xâm nhập trận này, hắn liền kéo tất cả áp lực tới trên người mình, vô hình chung cũng là giúp Thất Tuyệt Môn một đại ân, khiến bọn họ phá trận càng trở nên thuận lợi.

Đường Kiếp cũng không có ý định so đo cái này.

Hắn tiến vào là vì đoạt Thần Niệm Kim Thần, nhưng còn chưa phá được trận đã bị vây khốn ở nơi này, chỉ có thể nói người bố trí ở đây đích thật có chút tài năng, mà năng lực kéo thù hận của Đường Kiếp hắn cũng thật sự là quá mức hùng mạnh.

Bởi vì không có hợp thể, Đường Kiếp ở trạng thái phân thân không thể dùng được Phù Sinh Vạn Tượng và Vạn Cổ Trọng Lâu.

Cho dù thế, trong lòng Đường Kiếp vẫn hiện lên một cỗ sát ý.

Sau khi hắn tiến vào Tử Phủ, đã rất ít khi nổi sát tâm như thế.

Càng đến chỗ cao, tâm tính càng đạm bạc, kích động ít dần, bớt đi sự mãnh liệt, trái tim giết chóc cuối cùng cũng phai nhạt rất nhiều.

Nhưng cái này không ý nghĩa các đại nhân vật sẽ không giết người.

Đế vương nổi giận, đổ máu ngàn dặm, tiên nhân giận dữ, nhật nguyệt vô quang!

Khi Đường Kiếp khơi mào chiến đấu, một môn phái sắp sửa diệt vong.

Khi Đường Kiếp muốn giết người, người bị hắn nhìn trúng một người cũng không sống được.