Đường Kiếp bất động thanh sắc để Y Y vung ra một đám Đậu Binh, nhặt lại hài cốt của vỡ vụn trên chiến trường của ma tượng, nhóm Đậu Binh liền giống như kiến dũng mãnh tiến vào chiến trường, sau khi lấy được một khối liền rút lui giống như kiến chuyển nhà.

Có lẽ là do hắn phái quá nhiều Đậu Binh, bị Hồng Thần Cơ nhìn thấy, ho khan vài tiếng, nói nhỏ:
- Dù gì cũng là thiên tôn rồi, chú ý một chút.

Đường Kiếp hắc một tiếng:
- Tò mò, tò mò mà thôi.

Cũng đã lệnh Đậu Binh tăng thêm tốc độ.

Hồng Thần Cơ cũng chỉ có thể lắc đầu giả bộ không biết.

Trên chiến trường, chiến đấu vẫn đang như dầu sôi lửa bỏng.

Trận chiến tranh tu giới này đã tiến vào trình độ gay cấn.

Uy nặng của Bích Tẩy Kim Hà trận dưới sự công kích điên cuồng của Thất Tuyệt Môn đã tràn đầy nguy cơ, tuy rằng Thiên Thần Cung lúc này đã dọn dẹp sạch nội ứng, trận sư môn lại liều mạng tu bổ tổn hại, nhưng tốc độ uy năng giảm xuống của Bích Tẩy Kim Hà trận vẫn nhanh hơn tốc độ khôi phục.

Hiện giờ uy năng của Bích Tẩy Kim Hà trận chỉ còn lại có hai thành.

Tuy rằng uy năng của hài thành này vẫn có thể ngăn cản được sự tiến công của đại bộ phận tu giả, nhưng ti giả cấp Tử Phủ lại không hề sợ hãi nữa.

Đám người Quý Thanh Phong đã bắt đầu tiến tới, lúc trước toàn lực phòng ngự bắt đầu chuyển hướng chủ động tiến cộng, Bích Tẩy Kim Hà trận cũng vì thế mà tốc độ sụp đổ trở nên nhanh hơn. Sở Tích Đồng liền phái ra từng đợi rồi lại từng đợt đệ tử Thiên Thần Cung xuất trận nghênh chiến.

Bọn họ không phải dùng để giết địch, mà là dùng để phá hư trận hình, cản trở thi pháp, kéo dài thời gian.

Tuy rằng thật sự bọn họ cũng làm được như vậy, sự tiến công của bảy Tử Phủ cũng vì thế mà chịu ảnh hưởng, nhưng người chết của Thiên Thần Cung cũng vì thế mà tăng lên nhiều, gần như lao tới một đám liền chết một đám. Đồng thời điều này cũng ý nghĩa Thiên Thần Cung đã không có nhiều thủ đoạn có thể ứng phó được nữa.

Trên thực tế đối với bảy đại Tử Phủ dẫn đầu tiến công mà còn có thể chống đỡ tới lúc này, có thể thấy Sở Tiếc Đồng không hổ là nhân Vương, Năng lực lãnh đạo tuyệt đối là biết tròn biết méo.

Nhưng mà quá trình phát triển lịch sử trăm ngàn năm của nhân loại đã sớm chứng minh, cho dù có điều kiện địa lợi như thế nào, một khi thực lực của bên tấn công gấp ba thực lực bên phòng thủ, như vậy đại đa số tình huống đều là bên tiến công thắng lợi.

Chiến tranh tu giới cũng là như thế, huống chi bảy Tử Phủ còn thêm thực lực phá hư bên trong, đã hơn không chỉ gấp ba.

Dưới tình huống như vậy, Thiên Thần Cung muốn trở mình là chuyện không thể nào.

Đúng lúc này, trong Thiên Thần sơn đột nhiên tràn ra một cỗ khí tức kinh người.

Hơi thở này to, thâm thúy, thái cổ, tràn ngập tang thương và lực lượng mênh mông vô tận, cứ như vậy thản nhiên mà tới, tràn ngập phía chân trời.

Khi lực lượng này xuất hiện, toàn bộ không trung đều theo đó mà tối sầm lại, giống như có cái gì rất khủng bố đang tồn tại.

Cảm giác này giống như con kiến nhìn voi, phàm nhân nhìn núi cao.

Cao Sơn Ngưỡng Chỉ!

Trên Thiên Thần sơn, một hình ảnh đột nhiên xuất hiện.

Không có kim giáp chói mắt, cũng không có khí thế hùng bá thiên hạ, chỉ là một người đàn ông trung niên thoạt nhìn thường thường không có gì lạ, đỉnh đầu cao quan, người mặc trường bào, tướng mạo cổ xưa, tay nắm tiên thư.

Cao ngất trong thiên địa, sừng sững trên ngọn núi.

Một khắc này, Thiên Thần sơn dường như chính là hắn, hắn chính là Thiên Thần sơn.

- Quảng Pháp thiên thần!
Ánh mắt của Đường Kiếp khẽ thu lại.

Hình tượng này hắn khá quen thuộc, chính là Quảng Pháp thiên thần lúc trước đã từng gặp ở Hà Xung.

Chỉ có điều so sánh với ngày đó, hiện tại Đường Kiếp nhìn thấy vị này lại càng thêm ngưng thực, năng hơn rất nhiều.

Tâm niệm khẽ chuyển, Đường Kiếp liền hiểu được đây là có chuyện gì.

Thần Niệm Kim Thần!

Thiên Thần Cung nhất định là kích phát ra tất cả Thần Niệm trên Kim Thần, mới hình thành được kỳ quan thiên địa này!

Năm đó Hà Xung chẳng qua chỉ là một phần mười Thần Niệm Kim Thần đã nâng thực lực của mình cao tới Tử Phủ, vô quang dưới thiên địa, mà lần này lại là toàn bộ Thần Niệm Kim Thần.

Huống chi nơi này là Thiên Thần Cung, nhất định còn lưu lại rất nhiều thủ đoạn khiến nó càng thêm hùng mạnh.

Thời điểm này vừa xuất hiện, uy thế lại lấn át tất cả Tử Phủ, cao ngạo tự mãn không chịu nổi.

Đây chính là quân bài chưa lật lớn nhất của Thiên Thần Cung, một khi phát động một chiêu này cũng đồng nghĩa với việc bọn họ đã tiến vào thời khắc cuối cùng. Nếu chẳng may thần niệm Quảng Pháp thiên thần còn không thể ngăn chặn kẻ thủ, Thiên Thần Cung liền chỉ có một đường diệt vong.

Đối với Thiên Thần Cung mà nói, đây là việc bi phẫn tuyệt vọng, đối với Đường Kiếp mà nói, đây lại là một tin xấu.

Một khắc này hắn đột nhiên ý thức được một chuyện, chính là Thần Niệm Kim Thần cũng không phải là không thể bị tiêu hao hết.

Thời điểm ảo ảnh thiên thần xuất hiện, chính là lúc thần niệm bắt đầu tiêu hao.

Trên lý luận chỉ cần thần niệm không bị tiêu hao hoàn toạn, như vậy lúc trở lại Kim Thần còn có thể khôi phục lại. Chỉ khi nào bị tiêu hao gần như không còn, giống như cây cỏ mất đi hạt giống, sẽ không thể sinh trưởng.

Mà xem điệu bộ hiện tại của Thiên Thần Cung, chỉ sợ đã tồn tại ý nghĩ ngọc nát đá tan, tuyệt đối sẽ không lưu lại Thần Niệm thiên thần cho bọn hắn.

Ý thức được điểm ấy, Đường Kiếp liền khẩn trương, hắn đánh Thiên Thần Cung chính là vì Thần Niệm Kim Thần này, cũng chỉ có vật ấy mới có thể khiến Vân Tổ đột phá. Một khi vật ấy bị hao tổn, ngoại trừ báo thù thành công ra, cái gì cũng bị mất. Bởi vì dựa theo ước định, sau khi đánh hạ Thiên Thần Cung, tiền lời trên chiến trường thuộc về phương chiến đấu, mà ở bên trong Thiên Thần Cung, Kim Thần thuộc về Tẩy Nguyệt phái, các thứ khác đều thuộc về Thất Tuyệt Môn, cũng chỉ có như vậy Thất Tuyệt Môn mới có thể không tiếc tất cả mà tiến công, bởi vì bọn họ biết, hiện tại mất đi tất cả đều sẽ thu hồi lại sau khi đánh hạ Thiên Thần Cung. Nếu chỉ vỏn vẹn là thù hận cũng sẽ không khiến bọn họ điên cuông và bất kể giá phải trả như thế.

Hiện tại Thiên Thần Cung muốn tiêu hao Thần Niệm Kim Thần, vậy thù lao của Tẩy Nguyệt phái phải tới đâu để lấy?

Đúng lúc này, Đường Kiếp lại thấy trong mắt Hồng Thần Cơ hiện lên một tia giảo hoạt.

Trong lòng Đường Kiếp ngẩn ra, biết mình bị lừa, chỉ sợ Thất Tuyệt Môn đã sớm dự đoán được Thiên Thần Cung sẽ làm như thế nào, cho nên mới đồng ý điều kiện của Đường Kiếp. Có khả năng bọn họ còn để lại một nội ứng, chính là vì ở thời khắc mấu chốt hiến kế, làm cho Tẩy Nguyệt phái cái gì cũng không chiếm được.

Hai phái tuy rằng liên kết đối địch, nhưng chưa chắc không có tính kế lẫn nhau.

Nghĩ tới đây, Đường Kiếp rất hối hận, biết rõ mình quá mức chú ý tới quang minh chính đại, bỏ qua tất cả, đích xác không để mắt nhiều tới âm mưu tính kế, kết quả lại bị người khác tính kế.

Nhưng hắn cũng không hối hận, ngươi hèn mọn suy nghĩ nhiều, luôn tính kế, thực lực mạnh rồi, coi như đi con đường của mình, một khi bày mưu hại người sẽ không vĩnh cữu.

Thời khắc này sau khi hiểu được, hắn cũng không oán giận cái gì, ngẫm nghĩ một chút đột nhiên chỉ ra một chỗ điểm nút trong đó:
- Nơi đó, bốn pháo tấn công!

Thất Tuyệt Môn đã thành thói quen với chỉ huy của hắn.

Nghe nói như thế, hai Môn Lục Tiên Diệt Ma Pháo và hai Xạn Nguyệt Liên Hoàn nỏ còn lại đồng thời phát động công kích, đánh ra một lỗ hổng vô cùng lớn trên Bích Tẩy Kim Hà trận.

Thân hình Đường Kiếp chợt lóe, đã phóng xuống phía dưới, Y Y cũng đuổi theo.

Hồng Thần Cơ không kịp phản ứng, mắt thấy Đường Kiếp không đánh nữa, cứ như vậy nhảy vào chỗ hổng biến mất không thấy gì, đầu tiên là ngây cả người, lập tức kịp phản ứng, hét lớn:
- Không tốt, hắn muốn đi đoạt Kim Thần thiên thần!

Cùng lúc đó, bản thể Đường Kiếp ở xa cũng kêu to một tiếng, dùng tốc độ cao nhất bay tới hướng Thiên Thần sơn.