Chỉ có điều Hàn Vô Tâm không kịp tìm kiếm đáp án, bởi vì Tiểu Tam lúc đang truy kích quỷ hồn còn thuận tay quơ quơ, Hàn Vô Tâm không thể tiếp tục giấu mình, bất ngờ từ không trung ngã xuống.

Đạo ẩn nấp của hắn là đạo không gian, dù chưa nhập đạo nhưng cũng rất mạnh được rồi, mà ngay cả đạo động sát cũng không phá được, nhưng dưới thủ đoạn nhẹ nhàng của Tiểu Tam thì đã bị phá.

Vừa mới ngã xuống, Đường Kiếp đã huy động lục lưỡi đuổi giết.

- Không!
Hàn Vô Tâm hoảng sợ kêu to.

Phác!

Lục lưỡi đã cùng nhau đâm vào ngực hắn.

Lúc lục lưỡi đâm vào cơ thể Hàn Vô Tâm, trong khoảnh khắc đó bộc phá ra năng lượng của cả sáu loại thần trân, ngay lúc Hàn Vô Tâm bị chấn vỡ, thân thể đã hóa thành một đạo hắc quang chạy trốn, chỉ thấy kia hắc quang ở trên không trung bay về phương xa, một lần nữa tạo thành Hàn Vô Tâm, chỉ là ở ngực còn nhỏ huyết.

Đó là vết thương do lục lưỡi đâm thủng cơ thể Hàn Vô Tâm lưu lại, nhưng do uy năng chưa kịp phát huy thì đã bị Hàn Vô Tâm trốn thoát, tổn thương này với Hàn Vô Tâm mà nói chỉ tương đương với tổn hại da thịt.

Ngay sau đó miệng vết thương lấp đầy, thương thế trên người Hàn Vô Tâm đã mất tăm mất tích.

- Hảo độn pháp.
Đường Kiếp cười một tiếng dài. Hàn Vô Tâm là Hóa Thần Kỳ đại cao thủ, nếu không có tuyệt chiêu đặc biệt mới là kỳ quái. Mỗi môn phái đều có ngoại tộc thuộc về mình, Hàn Vô Tâm là một trong số đó. Hắn kỳ thật cũng không mạnh ở cách đón đánh cứng rắn mà là ở linh hoạt, phương diện độn thuật cực kỳ hùng mạnh. Bí ẩn tiếp cận, một kích trí mạng rồi trốn xa ngàn dặm chính là đặc điểm của hắn.

Có thể trước thời khắc pháp bảo tới gần người đã độn pháp tránh đi trước một bước, loại sự tình này cũng chỉ có Hàn Vô Tâm có thể làm được, mặc dù là Đường Kiếp đã vào Tử Phủ, nhưng hắn niệm động pháp sinh cũng không nhanh được như thế.

Hàn Vô Tâm thoát được một kích thì cũng toát mồ hôi lạnh, gương mặt trở nên dữ tợn, tay trái huy động, trước người hiện ra một đầm nước.

Có một ảo ảnh trong nước, rõ ràng giống như là Đường Kiếp.

Hàn Vô Tâm cầm Huyễn Ảnh Phân Quang Nhận đâm vào bóng người trong nước.

Đường Kiếp liền cảm thấy ngực đau xót, cúi đầu nhìn xuống, trước ngực không ngờ xuất hiện một vết đao, Hàn Vô Tâm thì nhe răng cười độc ác.

- Hàm sa sạ ảnh?
Cửu Hoa kinh hãi kêu lên, mệnh xa trong tay bay vụt tới Hàn Vô Tâm.

Hàn Vô Tâm lại cười hắc hắc, thân hình hóa ảnh tiêu tan rồi xuất hiện ở chỗ khác, Huyễn Ảnh Phân Quang Nhận tiếp tục đâm vào sau đầu Đường Kiếp.

- Chết cho ta!
Hàn Vô Tâm lớn tiếng thét to.

Huyễn Ảnh Phân Quang Nhận tản mát ra khí tức âm u lạnh lẽo băng hàn.

Hơi thở này âm u lạnh lẽo, tà ác, hùng mạnh, gây cho người ta cảm giác tử vong không thể kháng cự, đúng là lục sát đạo.

Thấy vậy, Cửu Hoa cả kinh:
- Đường Kiếp mau lui lại, hắn muốn liều mạng rồi!

Đạo Binh sở dĩ là Đạo Binh bởi vì chúng có đạo lực, lúc đạo lực chưa kích phát biểu hiện của Đạo Binh chưa chắc đã mạnh bao nhiêu, thậm chí có nhiều thần trân còn vượt qua nó, chỉ có Đạo Binh đã kích phát đạo lực thì mới là Đạo Binh chân chính.

Nhưng giống như hóa hồn khó có thể chân chính phát huy thần trân, Tử Phủ cũng rất khó phát huy tác dụng chân chính của Đạo Binh. Tử Phủ có thể sử dụng Đạo Binh, nhưng nếu muốn phát huy uy lực của Đạo Binh, lại cần Địa Tiên mới được, đây cũng là vì sao Tiêu Biệt Hàn dùng Thiên Tuyền Diệt Thần Kiếm rồi lại không dùng tới nữa.

Hàn Vô Tâm lúc này đang liều lĩnh kích phát Đạo Binh.

Huyễn Ảnh Phân Quang Nhận rốt cục đã kích phát ra sức mạnh to lớn vốn có, một cỗ hàn lực xâm nhập cơ thể Đường Kiếp, chỉ trong nháy mắt đã làm hắn đông cứng.

Âm hàn lạnh như băng tiếp tục lan tràn, thân Đường Kiếp như lâm vào tuyệt ngục, sinh mạng bị đông kết, mà ngay cả thần hồn đều cảm nhận được thống khổ do vỡ vụn.

Đó là cảm nhận khi sắp tử vong!

Chưa bao giờ Đường Kiếp đối mặt với tử vong gần như thế!

Đến lúc này, hắn mới chính thức cảm nhận được khi Đạo Binh chân chính phát uy khủng bố cỡ nào.

Đó là hủy thiên diệt địa, bẻ gãy nghiền nát, cả thiên địa đều có thể đóng băng, quân lâm thiên hạ, vô thượng thần uy!

- Không!
Cửu Hoa hô lên.

Mệnh xà xoay một vòng đâm vào ngực Cửu Hoa, hào quang tăng vọt, đó là mệnh xà đang hút lực sinh mạng của Cửu Hoa Chân Quân. Không thể kìm giữ Hàn Vô Tâm, Cửu Hoa Chân Quân không tiếc bản thân cũng muốn cứu Đường Kiếp.

Đáng tiếc hắn vẫn chậm một bước.

Mắt thấy một cỗ âm hàn lực theo linh hồn trực tiếp đóng băng Đường Kiếp, mọi người đang cả kinh thì đúng lúc này, năng lượng tuyết sắc đột nhiên dừng lại.

Như trong hàn băng xuất hiện ánh lửa.

Một điểm màu đỏ từ trong cơ thể Đường Kiếp dâng lên, sau đó không ngừng biến lớn.

Tiếp theo là tiếng răng rắc vỡ vụn truyền đến, Hàn Vô Tâm cảm giác như có vật gì đó đâm thẳng vào ngực, sắc mặt đột nhiên thay đổi, phun ra một ngụm máu tươi.

Tiếp theo, Đường Kiếp nhìn Hàn Vô Tâm.

Cái nhìn này, âm hàn, tĩnh mịch, lạnh như băng, giống đang nhìn cái người chết, nhìn tới Hàn Vô Tâm cảm thấy trái tim băng giá thấu xương.

Toàn thân hắn run run:
- Điều này sao có thể?

Uy lực của Huyễn Ảnh Phân Quang Nhận hắn là người rõ nhất, uy lực của nó cho dù là Xuất Khiếu thiên tôn cũng có thể đánh chết, bùng nổ cực nhanh, cho dù có đạo sinh mệnh cũng không kịp khôi phục, Đường Kiếp mới là Dục Anh, làm sao có thể chống đỡ Sát lục đạo xâm nhập?

Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, chỉ thấy tất cả năng lượng âm hàn đã đồng thời tan thành mây khói, Đường Kiếp từ trong đi ra, chỉ có điều sắc mặt trắng bệch. suýt nữa té ngã.

Vừa lúc này, mệnh xà của Cửu Hoa Chân Quân đến.

Con rắn nhỏ xanh thẫm cắn vào tay Đường Kiếp, năng lượng sinh mệnh khổng lồ trong nháy mắt bảo phủ toàn thân Đường Kiếp, trên người hắn bắt đầu có sắc máu, thân thể vừa héo rũ đã nhanh chóng khôi phục lại.

Đường Kiếp nhìn về phía Hàn Vô Tâm, cười nói:
- Miễn cưỡng thúc dục Đạo Binh, Hàn tiền bối chỉ sợ đã hết lực chống đỡ. Ta vốn là Tử Phủ, thần thông là thủ đoạn. Nào tiếp ta một kiếm!

Nói xong ngũ binh thu lại, chỉ còn Yên Diệt thiên phong kiếm đâm tới Hàn Vô Tâm.

Kiếm này linh động, huyền ảo, mang theo vẻ tự nhiên, phóng khoáng, Một kiếm nhẹ nhàng khiến người ta chẳng muốn ngăn cả.

Không phải không muốn ngăn cản, mà là không dám ngăn cản.

Hàn Vô Tâm kinh ngạc nhìn kiếm quang, trong kiếm quang như có thứ gì đó đang hấp dẫn mình.

- Vô Tâm!
Một tiếng quát vang lên, như trống chiều chuông sớm gõ vang trong lòng Hàn Vô Tâm.

Hàn Vô Tâm tinh thần chấn động, đột nhiên tỉnh táo lại, mắt thấy một kiếm kia sắp sửa đâm đến liền vội hóa ánh sáng chạy đi, khó khăn lắm mới tránh thoát một kiếm này, trên mặt đã đầy nét hoảng sợ, kêu lên:
- Đây là thần thông gì?

Cửu Hoa cũng ngạc nhiên:
- Hảo thần thông, có thể mê hoặc tâm thần con người, Đường Kiếp, đây là thần thông gì, sao trước kia chưa bao giờ thấy ngươi dùng qua.

Kiếm pháp có thể mê hoặc tâm thần không coi vào đâu, nhưng thần thông có thể hoặc hóa trái tim tu giả lại hiếm có. Tuy rằng khi nãy Hàn Vô Tâm thúc dục đạo lực làm cho thần hồn tiêu hao quá độ, nhưng làm được điều này vẫn rất khó.

Đường Kiếp cười:
- Trường sinh kiếm, ở mảnh vỡ Mạc Khâu Vương đình đoạt được, tới Tử Phủ mới chân chính nắm giữ, ta cũng đã đợi rất nhiều năm mới dùng tới.

- Nhưng ngươi là Thể Tu...
Cửu Hoa cả kinh nói:
- Thể Tu làm sao có thể sẽ dụng thần thông?