Lần đầu tiên là lúc truy kích Hư Mộ Dương, khi đó lòng hắn vội tìm người không có lòng ham chiến nên qua loa một hồi rồi nhận thua chứ trong lòng không phục. Trận thứ hai Thiên Bình Sơn lại bị Tiêu Biệt Hàn dùng Thiên Tuyền Diệt Thần Kiếm đánh lén. Lúc này là lần thứ ba, hắn thụ thương chưa khỏi, Tiêu Biệt Hàn lại đến đây chiến, xem ra phải thua liền ba trận rồi. Nghĩ đến đây, Thích Vô Niệm sao có thể không tức.

Hai người bọn họ giao thủ, bốn nơi khác cũng bùng lên.

Kim Vô Dục đương nhiên chống lại Lăng Tiêu, hai đại chưởng giáo vừa ra tay là gió cuốn mây phun.

Chiến Vô Thương chống lại Huyền Nguyệt, Hàn Vô Tâm chống lại Cửu Hoa, bốn người này đều là tu giả hóa thần, đánh nhau long trời lở đất.

Đợi khi Băng Sơn đồng tử và cung trang mỹ phụ trao đổi ánh mắt, cung trang mỹ phụ đã nói:
- Tiêu Hóa, quả nhiên là ngươi, ta biết ngay con chó nhà ngươi không dễ chết như vậy. Năm đó lão nương nên một chưởng đập chết ngươi!

Băng Sơn đồng tử đã mỉm cười:
- Hồ Tuyết Hoa, đồ tiện nhân bất tử. Không phải chỉ khám phá ra chuyện ngươi hồng hạnh xuất tường (*nữ giới ngoại tình) nhưng lại truy sát lão tử ba trăm năm. Diệp Vân Tử lão rùa đen cũng không có tiền đồ, tỳ nữ nhà mình đội nón xanh cho cũng chịu được, khó trách không thể trở thành Địa Tiên, hắn nên rút vào mai rùa đen đi thôi.

Lời này vừa nói ra, mọi người ồn ào.

Bí mật này Băng Sơn đồng tử trước kia chưa bao giờ đề cập qua, chỉ vì sau nữ nhân này là Diệp Vân Tử, cho dù hắn có Vân Tổ phù hộ cũng không dám gây chuyện.

Nhưng hiện giờ Vân Tổ đã ra tay chống lại Diệp Vân Tử, thế cân bằng của Tê Hà Giới hơn hai nghìn năm sắp bị phá vỡ, Băng Sơn đồng tử cũng không kiêng sợ, tiến lên vạch trần.

Hồ Tuyết Hoa thấy Băng Sơn đồng tử trầm mặc ngàn năm, vốn cho là hắn sẽ tiếp tục trầm mặc nên mới kiêu ngạo như vậy, nhưng không ngờ lần này mất linh, bị Băng Sơn đồng tử vạch trần liền tức giận đến hoa dung thất sắc, khí huyết cuồn cuộn phun ra một ngụm máu.

Băng Sơn đồng tử cười lớn:
- Ôi!!!, ôi!!!, ôi!!!, chưa đấu võ, Tuyết Hoa nương tử đã chảy ba lít máu, đây chẳng phải là có tâm nhường sao? Hay là Tuyết Hoa nương tử tịch mịch khó chịu, lại khởi sắc tâm, thấy đồng tử ta càng già càng dẻo dai, nảy sinh ý tưởng câu dẫn? Bỏ đi bỏ đi, dù sao Diệp Vân Tử lão rùa đen đã quen, nhiều hơn một người cũng không thèm để ý, lão tử ta đành cố hy sinh một lần, thỏa mãn trái tim khát khao của ngươi đi.

- Ngươi câm miệng cho ta!
Hồ Tuyết Hoa khàn giọng kêu lên.

Bê bối năm đó bị Băng Sơn đồng tử bóc trần, suýt bị Diệp Vân Tử đánh giết, toàn bộ dựa vào nàng may mắn sinh một đứa bé cho Diệp Vân Tử nên mới không chết. Nhưng dù vậy cũng bị giam cầm trăm năm. Sau trăm tuổi nàng có thể xuất quan, Diệp Vân Tử sớm không còn để ý, vì muốn trở về bên Diệp Vân Tử, nàng đã vắt hết óc, lôi hết thủ đoạn giường chiếu mới một lần nữa được Diệp Vân Tử yêu thích.

Hiện giờ ngàn năm đã qua, thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, Diệp Vân Tử cũng không vì việc năm đó mà so đo. Thăng tiến Địa Tiên xong càng phai nhạt với tình yêu nam nữ, tỳ nữ phân phát hết, chỉ để lại nữ nhân có chút liên quan này ở lại phụng dưỡng.

Hồ Tuyết Hoa nghĩ thời gian dài như vậy, người biết chuyện đều đã chết đi, còn lại đám người biết chuyện như Vân Tổ cũng sẽ không nhắc tới. Nhưng không ngờ Băng Sơn đồng tử năm đó bị trúng Bách Hoa Tồi Hồn Thủ mà vẫn còn sống. Người này vốn là đạo tặc, ngôn ngữ thô bỉ, sống hơn hai nghìn năm nhưng vẫn y như cũ, không hề có phong phạm của bề trên, chỉ mấy câu cay nghiệt đã làm Hồ Tuyết Hoa bị thương nặng.

Thời khắc này thấy nàng như bệnh tâm thần, Băng Sơn đồng tử đã cười quái dị nói:
- Được được, ta câm miệng, Tuyết Hoa nương tử há miệng ra thì những cái miệng khác không được mở, không được mở.

Trong lời có ý, mọi người đều hiểu, nhất thời cũng không nói gì.

Không thể tưởng được trận đầu Băng Sơn đồng tử xuất quan là dựa vào lời nói cay độc kiến công.

Lúc nói chuyện, Băng Sơn đồng tử đã một chưởng chụp tới Hồ Tuyết Hoa, trong lòng bàn tay có hàn quang, góc độ xảo quyệt mà công kích sắc bén.

Hắn ngôn ngữ chua ngoa, cử chỉ không hề sơ suất. Hồ Tuyết Hoa năm đó thực lực trên hắn, suýt nữa đã dùng một chưởng giết chết hắn, Hồ Tuyết Hoa hận hắn thế nào, hắn cũng hận Hồ Tuyết Hoa như vậy.

Năm đó mình không phải đối thủ của ả, nhưng Hồ Tuyết Hoa bị Diệp Vân Tử giam cầm trăm năm, cho mình thời gian đuổi theo, hơn nữa tin tưởng Diệp Vân Tử sẽ vì việc này mà không dạy cho nàng ta mấy đại thần thông, hiện giờ chỉ sợ còn không bằng mình, hơn nữa vừa rồi bị mình nói cho làm nội hỏa công tâm, Băng Sơn tự tin trận chiến người thắng sẽ là mình.

Hai phe mười vị Tử Phủ đại chiến, đây là cảnh tượng tráng lệ khó gặp.

Mười vị cường nhân chiến đấu khiến cho linh khí trong vòng ngàn dặm rút lại, ở bầu trời của Mạc Khâu tạo ra lốc xoáy cuốn linh triều theo bốn phương tám hướng tới trung tâm lốc xoáy.

Trong trung tâm này, băng sương hỏa diệm sấm sét mưa rơi, nhiều loại tiên gia pháp môn, các loại thần binh lợi khí va đụng vào nhau bắn ra vô số ánh lửa.

Người ở chỗ xa vô cùng cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng sấm rung chớp giật, trong lúc mơ hồ lại có bóng người chớp động, cũng có núi sông hiện ra, lưu động, bóng người cao lớn, bàn tay che trời khổng lồ, còn có kiếm quang phấp phới làm người ta mê muội.

Bởi vậy sinh ra hậu quả cũng cực kỳ kinh người, mây trời ở nơi chiến đấu bị xoắn tan cắn nát, thổ địa phía dưới sụp đổ, Trường Giang và Hoàng Hà bốc hơi, đại địa chấn động, vùng đất quanh chỗ mười Tử Phủ chiến đấu cũng không khỏi bị vạ lây.

Có người điên còn cương phong trên trời xuống trợ chiến.

Chỉ thấy Chiến Vô Thương rống to một tiếng, chỉ vào không trung phía xa, một đạo cương phong từ trên trời giáng xuống, bao cuốn lấy Đại Khảm Đao chém về phía Huyền Nguyệt.

Công kích hàm chứa cương phong thì ngay cả Huyền Nguyệt cũng không dám cứng rắn chống đỡ, chỉ có thể vung nguyệt luân ra, toàn lực hóa giải.

Chiến Vô Thương một đao lại một đao hung mãnh bổ tới, hộ giới cương phong thiêu đốt đao của hắn mà vẫn bình tĩnh như không có việc gì. Huyền Nguyệt thấy vậy nghĩ thầm rằng, phương pháp này tuy mạnh nhưng đả thương địch thủ vẫn tổn thương mình, ta dùng Nguyệt Hoa Thiên Sương phân giải, kiên trì bền bỉ, hắn tất nhiên không chịu nổi, dần phải diệt vong.

Nghĩ đến đây thì cũng không né tránh, dùng Nguyệt Hoa Thiên Sương đối kháng, để Chiến Vô Thương cường công.

Chỉ chốc lát sau, Chiến Vô Thương quả nhiên dần dần không chống đỡ nổi, trên người đã xuất hiện vết thương do cương phong tạo ra, hiển nhiên có phần kiệt sức rồi.

Huyền Nguyệt mừng rỡ, Nguyệt Hoa Thiên Sương toàn lực vận chuyển, từng đạo hoa quang đánh úp về phía Chiến Vô Thương.

Rốt cục, Chiến Vô Thương nhất thời bị Huyền Nguyệt dùng huyền quang đánh trúng, trước ngực tạo thành cái lỗ bằng cỡ ngón tay.

Huyền Nguyệt mừng rỡ, toàn lực xông lên công kích Chiến Vô Thương.

Một kích này đã ngưng tụ toàn bộ lực lượng của hắn, tin tưởng Chiến Vô Thương sẽ không thể chống cự.

Nhưng vào lúc đó, trong mắt Chiến Vô Thương hiện lên thần sắc quỷ dị.

Quỷ sắc này lọt vào mắt Huyền Nguyệt, trong lòng biết không tốt, muốn thu chỉ thối lui nhưng cũng đã chậm.

Chiến Vô Thương không lùi mà tiến tới, đón lấy chỉ này, chỉ của Huyền Nguyệt mới chạm tới lớp bảo vệ bên ngoài đã thấy cơ thể Chiến Vô Thương bùng phát ánh sáng ngăn trở. Cùng lúc đó, Chiến Vô Thương đã dùng Đại Khảm Đao quét qua đầu Huyền Nguyệt.