Đúng lúc này, bên ngoài thổi tới một trận gió.

Gió này mềm nhẹ, chậm rãi, ấm áp, thoạt nhìn nhẹ nhàng không một tiếng động.

Nhưng khi cơn gió này xuất hiện, chiến tướng áo bào màu vàng bị kiềm hãm, đồng thời cơn gió kia mang theo Đường Kiếp nhẹ nhàng bay đi.

Đúng vậy, nhẹ nhàng phiêu phiêu, Đường Kiếp đã thay đổi vị trí, một thương hắn nghĩ mình không đỡ nổi cứ như vậy đâm vào không trung.

Mặc dù như thế, Đường Kiếp cảm thấy như có thứ gì đó đâm vào trong lòng mình, gieo vào nội tâm của hắn sự khủng bố.

Sau đó là một dòng thanh lưu chảy qua tiêu trừ hết sự khủng bố này, một thanh âm ở trong lòng Đường Kiếp vang lên:
- Bảo vệ tâm phòng, chớ để tên kia chấn nhiếp.

Đường Kiếp lúc này mới như trong mộng mới tỉnh, biết là Vân sư tổ cứu mình.

Không chỉ cứu mạng mình, mà còn diệt trừ một tia tinh thần của vị địa tiên để trong tâm linh mình.

Cái này chính là chỗ khủng bố của Địa Tiên, bọn họ thân thể thành tiên, linh hồn hóa thần, đúng là thần tiên.

Làm thần tiên, bọn họ giơ tay nhấc chân cũng mang theo lực lượng dời non lấp biển, tâm linh cũng có thể xâm nhập người khác, chế tạo ý niệm không thể chiến thắng trong đầu khiến đối phương không thể sinh lòng phản kháng. Vậy nên, đối mặt với Địa Tiên, số lượng hoàn toàn mất đi ý nghĩa, bởi vì đối phương chỉ cần một ý niệm có thể gieo tâm ma vào trong tâm linh của ngươi, tiếp theo ta cần ta cứ lấy.

Đường Kiếp lần đầu tiên cảm nhận được sự khủng bố của Địa Tiên, cũng khắc sâu ý thức trêu chọc người như thế sẽ có hậu quả đáng sợ gì.

Có thể cứu Đường Kiếp từ trong tay Địa Tiên ra cũng chỉ có Địa Tiên.

Nương theo cơn gió cuốn qua, chiến tướng áo bào màu vàng đã gầm lên:
- Vân Thiên Lan, ngươi dám phá hỏng quy định!

Trên bầu trời liền vang lên một tiếng hừ:
- Diệp Vân Tử, rõ ràng là ngươi ra tay trước. Ta chỉ là xuất thủ cứu người, làm sai chỗ nào.

- Nhưng tiểu tử kia đoạt ta Kim Thân Thần Niệm, ngươi cũng biết vật đó có ý nghĩa thế nào với Thiên Thần Cung, đó không phải thứ hắn có thể nhúng chàm đâu.

- Thì sao?
Thanh âm của Vân Tổ trong thiên địa truyền đến:
- Hắn cũng không có phá hỏng quy củ, giết nội tòng Thiên Thần Cung cướp đoạt thần niệm. Là người của các ngươi không bảo đảm, không thể trách hắn. Cũng không thể người của Thiên Thần Cung chỉ cần dẫn theo Kim Thân thần niệm, người các phái khác không thể công kích chứ? Nếu như vậy, này Kim Thân thần niệm thật sự là bảo bối vô địch rồi.

Diệp Vân Tử Minh hiển bị kiềm hãm, tuy nhiên nhưng vẫn cả giận nói:
- Kia hắn cũng không nên cướp thần niệm đi, bảo hắn lập tức giao thần niệm ra đây, ta có thể không giết hắn.

- Đã ăn vào bụng sao có thể giao ra?
Vân Tổ khinh thường nói:
- Diệp vân tử, năm đó Đường Kiếp tấn công Tử Phủ, thiên thần thú luyện hai phái đột kích, ta nhìn thấy mà cũng không ra tay, phải biết rằng Đường Kiếp là đệ nhất thiên tài phái Tẩy Nguyệt, nhân vật như vậy ta cũng không phá hỏng ước định, sao một phần nhỏ thần niệm lại khiến ngươi muốn phá vỡ ước định? Lại nói Kim Thân thần niệm cũng không phải chưa từng bị mất, năm đó Hà Xung không phải đã đánh mất một phần mười, hiện giờ có mất thêm một thành thì vẫn còn tám phần mà.

- Hà Xung?
Nghe thấy tên này, Diệp Vân Tử run lên.

Năm đó Hà Xung mất tích, Thiên Thần Cung chỉ biết phần thần niệm này không về được.

Vì thế Kim Vô Dục còn tới chỗ Diệp Vân Tử thỉnh tội, không ngủ không nghỉ không ăn không uống, quỳ suốt một năm.

Hiện giờ Vân Thiên Lan nói như vậy, Diệp Vân Tử đã biết mọi chuyện có liên quan tới Đường Kiếp.

Vừa nghĩ tới hai phần thần niệm như vậy mất đi, trong lòng phẫn nộ, liều lĩnh đâm thêm một thương tới Đường Kiếp.

Hắn phải làm thịt tên khốn khiếp này.

Chỉ có điều Vân Thiên Lan sao cho hắn như ý, giữa không trung một cây phất trần xuất hiện, ngàn vạn sợi tơ phất trần quấn lấy kim thương.

Đồng thời một bàn tay từ trong đám mây xuất hiện, kéo Đường Kiếp ra thật xa, nương theo đó có một thanh âm truyền đến:
- Nhìn cái gì, còn không mau hành sự.

Đường Kiếp nhìn về phương xa, hai Địa Tiên tranh đấu sao có thể buông tha, hắn phun ra một ngụm máu, hoá sinh ra mấy trăm Đường Kiếp lao tới chỗ sư tổ và Diệp Vân Tử, cũng không phải chiến đấu mà để quan sát.

Cùng lúc đó, Đường Kiếp cũng quay người bay về phía Thiên Thần Cung.

Trịnh Lương đã chết, trên Thiên Thần Sơn trước sau lộ ra năm đạo ánh sáng, đúng là Kim Vô Dục, Thích Vô Niệm, Chiến Vô Thương và Hàn Vô Tâm, ngoài ra còn một nữ tử mặc cung trang không biết lai lịch, bốn người đứng chung một chỗ, khí thế không thua cho Kim Vô Dục, Thích Vô Niệm, mà ngay cả Chiến Vô Thương và Hàn Vô Tâm cũng cung kính dị thường.

Thời khắc này Kim Vô Dục nói:
- Trịnh Lương gặp chuyện không may, thần niệm bị đoạt!

Trong Thiên Thần Cung, trừ Địa Tiên Diệp Vân Tử, Kim Vô Dục là người có cảm ứng mạnh nhất với Kim Thân thần niệm, hắn nói như vậy thì tuyệt đối chính xác.

Nghe vậy, nữ tử mặc cung trang nhíu mày:
- Thật to gan!

Dẫn đầu bay tới chỗ xảy ra chuyện.

Thiên Thần Cung ngũ đại Tử Phủ đồng thời xuất động, có thể thấy Kim Thân thần niệm được coi trọng thế nào, phải biết rằng Kim Thân thần niệm không chỉ nâng cao lực lượng, bên trong còn ẩn chứa nhiều thần thông của Quảng Pháp thiên thần, vậy nên thần niệm mới không ngừng được Thiên Thần Cung khai thác, phát huy ra thần thông hùng mạnh. Nếu như nói môn phái khác phải cân nhắc khi nghiên cứu pháp thuật mới, vậy Thiên Thần Cung chỉ cần ở đó ngồi gặm thần niệm.

Vậy nên môn phái họ sao có thể chấp nhận việc Kim Thân thần niệm mất đi, trong lúc nóng lòng liền liều lĩnh giết qua.

Chỉ có điều chưa bay được xa thì đã gặp mấy người ngăn bọn họ lại.

Đúng là Lăng Tiêu, Tiêu Biệt Hàn, Huyền Nguyệt, Cửu Hoa, ngoài ra còn có một người, không phải Minh Dạ Không mà là Băng Sơn đồng tử.

Nhìn thấy cảnh này, người của Thiên Thần Cung sao còn chưa rõ.

Thích Vô Niệm khàn giọng nói:
- Phái Tẩy Nguyệt! Là các ngươi giở trò quỷ!

Tiêu Biệt Hàn cười nói:
- Thích nguyện chủ, 130 năm không gặp, hy vọng từ lúc chia tay vẫn mạnh khỏe chứ?

Một trăm ba mươi năm trước, Thích Vô Niệm và Tiêu Biệt Hàn ở Thiên Bình Sơn đại chiến, bị Thiên Tuyền Diệt Thần Kiếm đánh cho thần hồn bị thương nặng, cho tới nay vẫn chưa khỏi hẳn, khiến hắn ôm hận. Hiện tại vừa thấy mặt đã bị Tiêu Biệt Ly vạch trần vết sẹo, Thích Vô Niệm tức giận hừ nói:
- Tiêu Biệt Ly, ngươi đừng vội đắc ý. Ta phát đại hoằng nguyện, phá thiên hạ bàn hữu vi pháp.

Theo Thích Vô Niệm rống to, từng đạo thần lực ngấm vào vô tận không trung.

Tiêu Biệt Hàn cười dài chém ra một kiếm, Trường Không Biệt Ly kiếm chỉ thẳng vào Thích Vô Niệm:
- Mặc ngươi có vạn pháp phá, ta chỉ cần một kiếm. Thích Vô Niệm, ngươi đã bại trong tay ta hai lần, lúc này ngươi cũng không thắng được đâu!

Lời này nói ra khiến Thích Vô Niệm gần như muốn hộc máu.

Tiêu Biệt Hàn là nhân vật cùng ngồi cùng ăn với chưởng giáo phái Tẩy Nguyệt, còn Thích Vô Niệm cũng là tồn tại không thua kém cung chủ Thiên Thần Cung, thực lực không kém Tiêu Biệt Hàn. Nhưng mấy trăm năm qua, có hai lần giao thủ đều bị thua bởi Tiêu Biệt Hàn.