Thoáng sửa sang lại một chút, Đường Kiếp đứng dậy chậm rãi bước về phía trước, cương phong uy mãnh hùng tráng thoạt nhìn như bức tường lấp kín, cảnh tượng này như tôn lên vẻ tự nhiên, phóng khoáng, thong dong, tiêu sái của Đường Kiếp.

Mỗi một bước nhích lên, trên bầu trời sẽ tự động hiện ra một tồn tại như cầu thang trong suốt, Đường Kiếp cứ như thế đặt chân xuống, đi thẳng một đường.

Hắn đi rất chậm, vạt áo đong đưa, mang theo thái độ tự tin.

Hắn đi xuống dưới khoảng ba nghìn thước thì dừng lại, phương xa đã hiện ra một hình dáng như sao băng, đúng là Trịnh Lương đang bay tới với tốc độ cao.

Càng bay càng gần, Trịnh Lương cũng nhìn thấy phía trước có người.

Mặc dù đối phương đưa lưng về phía hắn khiến hắn không thấy rõ lai lịch, nhưng bản năng nguy hiểm khiến hẳn đầy tốc độ, chuẩn bị công tác sẵn sàng chiến đầu, đồng thời bay sang một hướng khác tính cách xa người này.

Nhưng mà khiến hắn kinh hãi chính là người nọ rõ ràng vẫn không nhúc nhích mà quay lưng về phía mình, nhưng dù hắn có hướng về phía nào, người nọ đều ở trước mặt hắn.

Điều này làm Trịnh Lương hoảng hốt, chuyện này chứng minh một sự kiện, chính là người nọ đã có lĩnh ngộ sâu sắc về không gian đạo.

Một kẻ lĩnh ngộ không gian đạo tồn tại trên đường mình đi tới, không hỏi cũng biết cũng không phải chuyện tốt, Trịnh Lương theo bản năng đánh ra ba chưởng, một tiếng rồng gầm tiếng hổ gầm cuộn sóng trong tầng mây, hoá sinh ra vô tận uy lực cuồn cuộn đánh úp lại. Cùng lúc đó, trên người Trịnh Lương xuất hiện ánh sáng màu vàng, đó là bí pháp thủ hộ của Thiên Thần Cung chỉ mỗi hắn có.

Không cầu thắng, trước phải cầu sinh, đây luôn là phương châm tác chiến của Thiên Thần Cung.

Tiếp theo mi tâm Trịnh Lương bừng sáng, đó là Thần Niệm Kim Thân hắn hút lúc trước đang chuẩn bị phát động.

Cuối cùng trong tay Trịnh Lương hiện ra một tấm hỏa phù, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn cháy cầu cứu.

Trong thời gian ngắn làm liên tiếp nhiều chuyện, có thể thấy Trịnh Lương làm việc cẩn thận đồng thời cũng không thiếu mặt quả quyết.

Nhưng người phía trước chỉ làm một chuyện đã khiến mọi thứ Trịnh Lương chuẩn bị thành vô nghĩa.

Đường Kiếp phát động Vạn Cổ Trọng Lâu.

Điện ngọc quỳnh lâu tinh xảo từ trong cơ thể hắn lao ra, hình thành một dãy lầu to lớn, so với trước đây thì to hơn rất nhiêu, vừa xuất hiện đã che khuất bầu trời , khiến trên bầu trời như có thêm một tiên đình hoàng cung vậy.

Vạn Cổ Trọng Lâu xuất hiện, trong Thiên thần sơn, Kim Vô Dục và Thích Vô Niệm đồng thời chấn động toàn thân, kêu lên:
- Không tốt!

Hai người đã hóa làm hai đạo điện quang bay ra.

Chỉ có điều hai người có nhanh cũng không thể nhanh hơn Đường Kiếp.

Vạn Cổ Trọng Lâu huy hoàng triển khai, nhốt Trịnh Lương trong đó. Ở trong một vùng quang hoa, Trịnh Lương phát hiện mình như bị đầm lầy vui lấp, bị vô số quang tơ kéo xuống nhưng không thể động đậy, cả pháp thuật cũng không thể sử dụng.

Lúc này hắn cũng ý thức được đây là cái, bật thốt lên thành tiếng:
- Vạn Cổ Trọng Lâu? Đường Kiếp, ngươi là Đường Kiếp!

Đường Kiếp đã quay lại nói:
- Kỳ thật ta có phương pháp tốt hơn để đối phó ngươi, chính là hóa thân thành người thân cận của ngươi để đánh lén. Nhưng gần đây ta đọc sách cảm thấy, tâm có bao nhiêu thiên địa mới có từng đó, tính kế quá nhiều sẽ bất lợi với ý chí, cho nên chỉ có thể dùng cách này, xin thứ lỗi.

Trịnh Lương không biết mình có thể thứ lỗi gì, sau khi phát hiện người tới là Đường Kiếp, tâm đã chìm đến đáy cốc.

Một khắc này hắn đã hiểu, hành động Đường Kiếp báo Thiên Thần Cung cuối cùng đã bắt đầu.

Chỉ có điều sao lại là hiện tại? Sao lại là mình?

Trịnh Lương không rõ.

Như đoán được tâm tư Trịnh Lương, Đường Kiếp nói:
- Không phải tấn công ngươi, chỉ là trên người ngươi có thứ ta cần.

Hắn nói xong nhẹ nhàng chỉ ra, một đạo chỉ phong điểm vào mi tâm Trịnh Lương.

Trịnh Lương hoảng hốt:
- Không!

Chỉ tay đâm xuống, mi tâm Trịnh Lương hiện ra một lỗ máu.

Thần Niệm Kim Thân cứ thế bị Đường Kiếp lấy ra.

Nó còn muốn trốn, nhưng lòng bàn tay của Đường Kiếp giống như tấm lưới, chặt chẽ vây khốn thần niệm khiến nó không thể chạy, đúng là An Phủ Kinh.

Phương pháp này vốn dùng để hộ thần nuôi dưỡng hồn, có thể phù hộ thần hồn bất diệt, lại cũng có thể dùng để vây ngăn thần niệm.

Nếu như là thần niệm thiên thần chân chính, hắn tự nhiên không vây được, nhưng một phần ngàn vạn thiên thần chi niệm thì không có vấn đề gì.

Thời khắc này bắt được Kim Thân thần niệm, Đường Kiếp đột nhiên cười ha hả.

Hắn há miệng khẽ hút, phần Thần Niệm Kim Thân cứ như vậy bị hút vào trong cơ thể.

Lần này hút lấy, Đường Kiếp lập tức cảm thấy có một sức mạnh khổng lồ tràn ngập bản thân.

Khác với lực lượng bình thường, đây là lực lượng tinh thần, sau khi tiến vào cơ thể Đường Kiếp lại khiến thức hải cuộn sóng. Một phần vạn thiên thần thần niệm như cũng ý thức được kết cục của mình, ở trong thức hải điên cuồng giãy đạp, công kích thậm chí không thua gì tinh thần công kích.

Đường Kiếp chưa vào Tử Phủ mà cắn nuốt thần niệm có thể bị cắn trả mà chết. Nhưng sau khi thành Tử Phủ, thần hồn thực thể hóa, cường độ tăng nhiều, cho dù thần niệm kia thần uy như biển, ta cứ như núi bất động mặc ngươi gió táp mưa sa, đều không bị ảnh hưởng. Ngược lại thần niệm mỗi một lần điên cuồng càng thêm nhanh chóng tiêu tan, hơn nữa nó là nước không nguồn, cây không rễ, mấy lần tiêu hao liền dần dần vô lực.

Thêm một lần công kích, kế tiếp cũng chỉ có bị Đường Kiếp tùy ý thu thập, tiêu hóa và hấp thu.

Mà đúng lúc này, phương xa đột nhiên vang lên một tiếng rống rung trời.

- Ngươi dám!

Tiếng hô rõ ràng vẫn còn xa vô cùng, nhưng khi vang lên lại trực tiếp bùng nổ bên tai Đường Kiếp như tiếng sấm rền vang, chấn động Đường Kiếp phun ra một ngụm máu.

Tiếp theo là một bóng người từ hư không trung đi ra, mặc chiến bào, tay cầm trường mâu, thoạt nhìn như một viên chiến tướng.

Vừa xuất hiện đã đâm tới Đường Kiếp một thương.

Một phát này vô cùng đơn giản như thuận tay đưa tới, nhưng Đường Kiếp lại cảm giác toàn bộ thế giới như chỉ còn lại một cây thương này, lại có cảm giác lên trời xuống đất không có chỗ trốn.

Loạn Phong Bộ ở trước nó hoàn toàn là một trò cười, phong tỏa khoảng không, trừ phi nắm giữ thuật độn pháp không gian, nếu không bất luận cách thức trốn chạy nào cũng không có hiệu quả.

Chỉ có cứng rắn chống đỡ.

Một khắc này Đường Kiếp đã toàn lực vận dụng lực lượng của Vạn Cổ Trọng Lâu.

130 năm rèn luyện, khiến cho Vạn Cổ Trọng Lâu kiên cường hơn trước rất nhiều.

Lúc chiến tướng áo vàng vung xuống một thương, khu kiến trúc mênh mông vỡ vụn, vạn vật thành tro.

Bẻ gãy nghiền nát!

Mặc dù là Linh Lung Tiên Tôn cũng phải dùng mười một chỉ mới phá vỡ được Vạn Cổ Trọng Lâu, còn đây cứ như vậy bị đập thành phấn vụn, Đường Kiếp nhìn mà hoảng sợ.

Tử Phủ và Tiên Đài chênh lệch lớn như vậy sao?

Số học công thức lại lần nữa bị đảo điên ở đây.

Một khắc này Đường Kiếp đột nhiên hiểu ra, nếu như nói hóa hồn và dục anh là tồn tại nghiêng trời, như vậy xuất khiếu và địa tiên chính là vũ trụ.

Không thể cứng rắn chống đỡ, không thể địch lại được, vĩnh viễn vĩnh viễn cũng không có khả năng đánh thắng đối thủ bùng phát trong lòng.