Cuối mùa thu.

Gió thổi từ đồi núi hoang vu mang đầy hơi thở tiêu điều xơ xác.

Ngàn dặm trên bình nguyên không nhìn thấy bao nhiêu sinh vật sống cả, chỉ duy có ngọn núi Thiên Thần cô độc đứng sừng sững ở giữa trời đất, mang theo hơi thở đầy hiu quạnh u ám.

Hiu quạnh là một loại thê lương, là bàng hoàng khi đêm đen bao phủ.

Chẳng biết từ lúc nào, Thiên thần cung cao cao tại thượng, vàng kim lấp lánh huy hoàng, không ngờ hiện nay khiến cho người ta có một cảm giác như mặt trời sắp lặn.

Kỳ thật Thiên Thần Sơn vẫn là Thiên Thần Sơn, Thiên Thần Cung vẫn là Thiên Thần Cung, thay đổi không phải là kiến trúc nguy nga lộng lẫy này, mà là người ở trên cung.

Từng là người tu luyện trong Thiên Thần cung, ngạo nghễ cả một đời, bất luận là đi đến nơi nào, đều được nghênh đón bằng vô số ánh mắt nhìn chăm chú.

Nhưng từ cuộc đai biến 130 năm trước, tất cả đã không như lúc xưa rồi.

Dân số giảm xuống nghiêm trọng khiến cho trăm nghề khó khăn, nhân tài đào tạo cho sau này bị giảm xuống nghiêm trọng. Tuy là mỗi năm vẫn có vô số người đâm đầu muốn vào học viện, nhưng số lượng thiên tài vẫn bị giảm xuống, thật giả lẫn lộn trộn lẫn vào nhau, tố chất của toàn bộ người Thiên thần cung giảm xuống nghiêm trọng.

Vận khí cũng không chiếu cố họ nữa, mỗi năm thiên tai nhân họa ngày càng tăng nhanh, đệ tử bên ngoài của Thiên Thần Cung thường vì các loại nguyên nhân kì lạ mà biến mất, tỷ lệ nhân tài tổn thất từ từ cao hơn cả số nhân tài vào.

Là một tổ chức khi nhân tài suy yếu còn nhanh hơn tốc độ nhân tài tiến cử, thì nó cũng không thể nào tránh né được đi vào thời kỳ suy thoái.

Điều này làm cho rất nhiều người hoảng hốt.

Chỉ có điều hoảng hốt là hoảng hốt, thật sự có thể dùng hành động để xoay chuyển tất cả thì lại không có nhiều.

Kỳ thật chuyện Đường Kiếp làm cũng không phức tạp, chỉ là thay đổi dân sinh, tiến cử nhân tài mà thôi.

Nhưng mà chính là chuyện đơn giản như vậy, muốn làm tốt thì không phải là chuyện dễ dàng.

Cũng từng có người thử qua cách như Đường Kiếp để giải quyết vấn đề, nhưng một là bản thân ở phương diện này năng lực lại không đủ, tất cả trí tuệ đều tập trung vào vào tu luyện cả rồi, đối với chính trị làm gì hiểu chứ, thứ hai là thái độ công việc cũng có vấn đề. Với khả năng của Đường Kiếp phải ba mươi năm rèn luyện mới có hôm nay, những người đó muốn dùng mấy điều chính lệnh ban bố thì có thể thu phục tất cả, làm gì mà đơn giản như vậy, cuối cùng thêm vào phái Tẩy Nguyệt cố ý phá hoại, vận mệnh bỏ rơi, hết thảy cải cách đều thất bại cả. Cải cách như là làm phẫu thuật, phẫu thuật thành công khởi tử hồi sinh, giải phẫu không thành công thì trực tiếp chết ở trên đài.

Bản thân Thiên Thần Cung động dao với bản thân, không thể giải quyết khuyết điểm cũ, không ngờ dẫn đến rối loạn nội bộ.

Sáu mươi tám năm trước, lục đại tướng của Thiên Thần Cung liên kết lại, Vu Ngọc Kì ở ngoài thành giết Ưng Vương Thạch Hạo Mi, Long Vương Thường bị thương chạy không biết tung tích gì, sau đó Unng Đường Long Cách bị huyết tẩy, dẫn đến hơn 140 bị tu hành chết, bao gồm hơn ba mươi vị của Thiên Tâm Cảnh nhân nhân. Chỉ vì hai người này chủ trương toàn lực cải cách phái.

Chưởng giáo của Thiên thần cung giận dữ, tự tay đánh chết người chủ trì Trấn Thiên Hầu Kinh Bá Nam, năm vị tướng còn lại cũng muốn gết, vẫn là Thích Vô Niệm không có tổn thương, liên hợp bảo vệ, mới có thể khiến năm đại ngũ tướng từ tội tử biến thành Hàn Băng Tuyệt Ngục trăm năm.

Hiện đã 130 năm trôi qua.

Thay đổi trong 130 năm, có thể đổi thay hơn mười cái triều đại, có thể dẫn đến một thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi, có thể khiến cho một dân tộc từ yếu kém trở nên hưng thịnh, cũng đã có thể khiến một tổ chức lớn mạnh từ từ suy vong.

Ở đây, 130 năm sau, Thiên Thần Cung cũng đã từ từ suy tàn, điêu linh.

Đây đối với rất nhiều người tu hành mà nói không tránh khỏi có chút quá nhanh, dù sao đối với người tu hành mà nói, 130 năm có thể chỉ là một lần bế quan tương đối gian khổ, một bước đi bộ thong dong dài trong sinh mạng của mình, hoặc là một lần cảm ngộ lắng đọng.

Hôm qua huy hoàng còn ở trước mắt, hôm nay đã biến thành bộ dạng như vậy, tất cả đến nhanh như vậy, khiến cho người ta trở tay không kịp.

Vô Niệm Cung.

Đứng ở mái hiên của đỉnh cung, Thích Vô Niệm khoanh tay nhìn phương xa.

Cung điện chằng chịt lên xuống nơi xa, kéo dài vô tận.

Trong ánh mắt hiện ra vẻ sâu thẳm và mờ mịt, Thích Vô Niệm đột nhiên nói:
- Bốn ngàn năm trăm năm trước, người Mạc Khâu khởi nguồn từ mảnh đất hải đảo kia, dùng hết bốn ngàn năm, phát triển như ngày hôm nay, không biết đã tốn hết bao nhiêu máu và mồ hôi. Dũng sĩ Thiết Thương xông vào biển rừng, Bích Mộc Chân Nhân dùng tam mắt diệt quái vật, thần uy hầu huyết vạn lý tàn sát ngàn dặm, chưa nói lão nhân xả thân cản địch, thậm chí tổ tiên Thích gia cũng có 31 người xả thân trong vô số chiến dịch. Là máu và mồ hôi của họ, dựng nên Thiên Thần cung uy nga lẫm liệt. Thiên thần cung ta có thể bị tấn công, nhưng mãi mãi không bị đánh bại! Nhưng mà hiện nay, chúng ta còn chưa bị tấn công, nay đã bị đánh bại sao?

Tiếng thở dài vang lên.

Trong cung Vô Niệm vang lên một cơn sóng khe khẽ.

Một nam tử mặc trường bào màu vàng đã xuất hiện bên cạnh Thích Vô Niệm.

- Ngươi gần đây càng ngày càng dễ dàng kích động.

Thích Vô Niệm cúi đầu nói:
- Là Vô Niệm sai rồi, chưởng giáo sư huynh. Chẳng qua vừa nghĩ tới tình hình mấy năm nay gần đây của Thiên Thần Cung chúng ta, trong lòng liền cảm thấy lo lắng.

Nam tử mặc áo bào màu vàng chính là chưởng giáo Thiên Thần Cung Kim Vô Dục.

Lúc này Kim Vô Dục thản nhiên nói:
- Không phải là người ít đi một chút, nụ cười trên mặt mọi người ít đi một chút, làm gì mà đến nỗi có bộ dạng ngày tận thế đến rồi như thế.

Thích Vô Niệm lẩm bẩm nói:
- Những cái đó đều là chuyện nhỏ, vấn đề là Thiên đạo vận chuyển…

Hắn không nói tiếp, bởi vì hắn phát hiện sắc mặt của chưởng giáo sư huynh đã sa sầm lại.

Như Thích Vô Niệm nói, ít người chút, tố chất của nhân tài thấp chút, tự tin ít chút, đây đều không phải là chuyện lớn. Chỉ cần căn cơ tồn tại, sẽ có cách bồi dưỡng trở lại. Nhưng số mệnh nghịch chuyển là đại sự, là liên quan đến hưng thịnh và diệt vong của một phái, càng là mục tiêu tương lai phát triển.

Thiên Thần Cung tuy rằng không hiểu vận mệnh, nhưng có thể cảm thụ vận mệnh.

Số mệnh chuyển biến đem đến sự biến hóa cho Thiên Thần cung khiến cho người ta rất dẫ dàng cảm nhận được, không hiểu vì sao thiên tai, nhân họa gia tăng, các điềm xui liên tục tăng lên. Đệ tử vượt qua ải một chút thì đột tử, tỷ lệ chết không đến hơn nửa là do không may mắn có thể đột nhiên tăng mấy lần, còn các loại yêu ma, thiên địa không chung, yêu nghiệt hoành hành. Thiên Thần Cung gặp phải dấu hiệu như vậy.

Cũng tương ứng với Thú Luyện Môn, lãnh thổ hai phái đến đâu cũng gặp phải tình hình vận khí bỏ đi như vậy.

Nhưng ngược lại là, Thất Tuyệt Môn Thiên Nhai Hải Các Thiên Tình Tông giữ nguyên không thay đổi, phái Tẩy Nguyệt độc chiếm người đứng đầu, phát triển không ngừng.

Rõ ràng như thế có gì đó không đúng, hơn nữa năm đó đại động của Đường Kiếp, ai không biết chuyện đó chứ.

Lấy phàm nhân làm tuyến, nắm trong tay một phương, ảnh hưởng thế giới, đây là lực lượng duy nhất của vận mệnh!

Do đó, Thiên Thần Cung và Thú Luyện Môn đều biết vận mệnh đã từ bỏ bọn họ.

Tuy rằng đây là do kết quả con người thao túng làm ra, nhưng không thể phủ nhận kết quả bị bỏ rơi rất là đáng sợ.

Có người đã đoán được vận khí bị chuyển đến phương nào, càng lo lắng đối với tương lai.

Không phải dân của quốc gia diệt vong nào đều đến lúc phải chết mới phát hiện, thực tế đa số người đã cảm giác thấy trước đó, chỉ là họ tuy biết, nhưng lại không làm được gì.

Tuy là người tu hành, nhưng cũng có lúc bất lực!

Thời khắc này Kim Vô Dục nói:
- Ngươi bị Thiên Tuyền Diệt Thần Kiếm làm bị thương, thần hồn còn chưa khỏe, tinh thần khó trách không tự khống chết, dễ nổi giận, ngồi xuống tĩnh dưỡng, không nên suy nghĩ nhiều quá.

Nghe sư huynh nói như vậy, Thích Vô Niệm chỉ phải cúi đầu xác nhận.

Chính lúc bất đắc dĩ như vậy, có người tu hành đến báo:
- Trịnh Lương kiến quá chưởng giáo, nguyện chủ.

Kim Vô Dục nhìn người tu hành đó nói:
- Trịnh Lương, chuyện ta kêu ngươi chuẩn bị ra sao rồi?

Trịnh Lương trả lời:
- Tất cả Hồng Lưu đều đã chuẩn bị xong, do bản thân đệ tử đích thân vận chuyển đến.

Hồng Lưu vẫn là một loại tài liệu cực kì quý hiếm, cho quái thú ăn, đối với quái thú rất ích lợi. Tuy nhiên vật ấy rất thưa thớt, cũng chỉ có Mạc Khâu Lê Quốc cảnh nội mới sản xuất được một ít, trong đó chất lượng đất của Mạc Khâu tốt nhất. Hàng năm Thú Luyện Môn đều mua một lượng lớn từ Thiên Thần Cung, đây là một trong những nguồn ngốc giao tình của hai phái.

Trịnh Lương là ba đệ tử của Kim Vô Dục, hóa hồn cảnh giới, thực lực đã gần đến người đứng đầu. Do hắn phụ trách áp giải Hồng Lưu của năm này, Kim Vô Dục cũng yên tâm một chút. Nhưng mà hắn vẫn nói:
- An toàn trên hết, ngươi vẫn theo lệ đi đến chỗ lão tổ kim thân bên đó, xin một đám Thần Niệm bảo hộ đi.

Nói xong vung tay lên, một đạo pháp chỉ đã bay về phía Trịnh Lương.

Trịnh Lương tiếp nhận, cất giọng nói:
- Tôn chưởng môn ý chỉ!

Thiên Thần Cung đối với thân pháp của Thần Niệm Kim Thân rất tỉ mỉ, một tia chính là một phần trăm, một đám chính là một phần mười.

Mấy năm nay Thiên Thần Cung và Thú Luyện Môn gặp vận rủi liên tục, tai hoạ không ngừng, các loại xui xẻo đều xảy ra. Để tránh tổn thất, Thiên Thần Cung cũng làm việc cẩn thận cực độ. Giống như việc vận chuyển các loại tài liệu quan trọng như vận chuyển Hồng Lưu này, không để đệ tử chưởng môn như Trịnh Lương xử lý, thì phải động đến Kim Thân thần niệm.

Cũng chính là tình huống như vậy, Thiên Thần Cung mới có thể bảo đảm bản thân mình không gặp tổn thất trọng đại, chẳng qua việc vặt vãnh của người tu hành cao cấp phút chốc trở nên quá nhiều, khiến cho tiếng oán than khắp nơi.

Thời khắc Trịnh Lương lĩnh mệnh, tự đi đến Tiên Tổ Đường.

Trước Tiên Tổ Đường, một pho tượng Kim Thân sừng sững giữa gian. Chợt nhìn thì bình thường, chỉ là một pho tượng đứng làm bằng đất sét điêu khắc, hơn nữa tau nghề còn có chút thô ráp, không thích hợp cho nơi thanh nhã này. Nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện trong thân thể Kim Thân này hình như có thần quang lưu chuyển, rõ ràng là tượng đất nhưng lại giống như sống vậy.

Dưới thần tượng còn có hai vị lão nhân đang khoanh chân mà ngồi, nhìn kỹ, đều là cường nhân hóa hồn cảnh giới.

Sau khi Trịnh Lương đi vào, đem pháp chỉ của Kim Vô Dục dâng lên trước, rồi mới quỳ xuống trước tượng, nói to:
- Cung thỉnh lão tổ, cầu lão tổ phù hộ!

- Xin lão tổ phù hộ!
Trịnh Lương dài thanh lặp lại, liên tiếp lặp lại mười lần.

Rốt cục, trên thần tượng kia hiện ra một đạo kim quang, đánh vào chỗ mi tâm của Trịnh Lương.

Trịnh Lương toàn thân run lên, trên mặt đã hiện ra cảm giác thỏa mãn rất lớn, dường như khi thần niệm này vào sẽ dẫn đến cảm giác sung sướng vô tận.

Một lát sau Trịnh Lương đứng lên, cung kính khom người với Thiên Thần tượng, rồi mới rời khỏi tổ đường.

Rời khỏi tổ đường, Trịnh Lương đã bay ra ngoài Thiên Thần Sơn.

Đang định rời núi, lại thấy một vị tu giả bay đến, nhìn thấy Trịnh Lương liền nở nụ cười chào đón:
- Hóa ra là Trịnh sư huynh, đã lâu không thấy, khí sắc sư huynh không tệ đó nha. Sư đệ ta trước đó vài ngày vừa mới thu được Nam Thượng Thúy Hương trà, đang muốn mời người cùng uống. Sư huynh nếu đến đây, không bằng cùng nhau?

Trịnh Lương vội đáp:
- Hóa ra là Hoàng chân nhân. Chân nhân thịnh tình, Trịnh Lương tâm lĩnh, nhưng mà sư tôn giao cho ta chút việc, phải nhanh chóng đi làm, không thể chậm trễ.

- Nếu không là đại sự gì, đại khái có thể chậm chút hãy đi mà.
Hoàng chân nhân kia không chịu buông tha, bắt lấy Trịnh Lương kéo về phía trước.

Trịnh Lương bất đắc dĩ, chỉ đành thấp giọng nói:
- Sư tôn để cho ta vận chuyển Hồng Lưu cho Thú Luyện Môn.

Hoàng chân nhân sắc mặt nghiêm túc:
- Vận chuyển Hồng Lưu? Đây không phải là chuyện nhỏ, ngươi xuất phát như vậy sao?

Trịnh lương vỗ vỗ túi Giới Tử trên người:
- Cũng không phải.

Ánh mắt của Hoàng chân nhân quét một vòng ở túi Giới Tử, ha hả cười gượng vài tiếng:
- Nếu như thế, không quấy rầy sư huynh.

Trịnh Lương từ biệt, vội rời khỏi.

Thấy Trịnh Lương bay đi, ánh mắt của Hoàng chân nhân thu lại, đột nhiên quay đầu nhìn về một chỗ khác bay đi.

Bay thẳng đến tại chỗ rất xa, phỏng chừng thần niệm của chưởng giáo nguyện chủ đều không thể đến được, lúc này mới hắc thanh cười nói:
- Trịnh sư huynh, chớ trách bổn nhân vô tình. Thật sự là Thiên Thần Cung cây đại thụ này sắp ngã, ta cũng phải vì chính mình chừa đường lui mà thôi.

Nói xong trong tay đã lấy ra một tấm hỏa phù, sau khi chát, ngọn lửa đã rơi vào không trung, biến mất không thấy gì.

Phía nam trên trời cao của Thiên Thần Cung.

Đường Kiếp khoanh chân ngồi ở tít mãi bên ngoài trận gió tầng trung, bất động.

Hai mắt đột nhiên mở to, Đường Kiếp mỉm cười nói:
- Chú dê nhỏ đã ra rồi.