Đạo niệm không phải thứ đạo lý hắn lĩnh ngộ, không ở mười hai đại đạo mà là ý chí trực tiếp của hắn.

- Sinh linh sống lâu đều có cực hạn, lúc này lấy sinh sản kéo dài chủng tộc.

- Có sinh mạng, có giết chóc, có hủy diệt, cũng có luân hồi, bởi vậy thông Minh giới, trục xuất tử linh.

- Thế giới phân chính phản, linh khí có sạch có uế, sạch sẽ ở lại ô uế thì đi, để thiên địa thanh tĩnh niết bàn, bởi vậy thông Hồng Mông uế thổ, trục xuất yêu ma.

- Vạn vật tồn tại đều có nhân, liên kết lẫn nhau là vì nhân quả. Nhân quả giằng co, là vì vận mệnh.

Theo lời Đường Kiếp nói, từng điểm tâm niệm hóa thành đạo niệm dung nhập vào thiên địa.

Vì thế trong phiến thiên địa, quy tắc của hắn là đại đạo, tâm niệm của hắn là đạo niệm, lời của hắn thiên địa sẽ lập tức chấp hành, một ý niệm của hắn có thể làm thế giới đảo ngược.

Thế giới vì vậy mà xuất hiện biến hóa cực lớn.

Hoang mạc không còn, khắp nơi là màu xanh hoa cỏ, không cần nhờ vào trận pháp của Hà Xung, ý chí của Đường Kiếp đã giải quyết xong hết thảy.

Quần thể sinh mạng cũng theo thế giới thay đổi mà mở rộng, dần dần lan tràn đến các nơi hẻo lánh.

Hải dương cằn cỗi cũng bắt đầu xuất hiện sinh mạng, thế giới dần dần trở nên muôn màu muôn vẻ.

Đường Kiếp lại chủ động kết nối Minh giới và Hồng Mông Giới, làm hai đại phản giới, tác dụng của chúng là dung nạp những ô uế của tiểu thế giới. Cũng chỉ khi sáng lập tiểu thế giới, Đường Kiếp mới hiểu được ý nghĩa trong đó.

Hồng Mông Giới như hố phân, ngươi có thể bịt mũi không để ý nó, nhưng lại không thể không có nó. Mà thông sang lẫn nhau dẫn tới kết quả cứ ba ngàn năm, yêu ma trong Hồng Mông sẽ xuất hiện một lần. Nhưng bất kể chúng tấn công thế nào, cuối cùng cũng phải trở lại Hồng Mông Giới.

Đường Kiếp không biết mình có gặp tình huống này không, nhưng cho dù yêu ma Hồng Mông đến đây hắn cũng không sợ.

Bởi vì ở trong này, hắn là vô địch.

Có lẽ vì vậy mà rất nhiều giới đều chọn thông tới Hồng Mông?

Nếu nói như vậy, có phải hay không mỗi giới đều có giới chủ?

Hay là nói, Tinh La Đại Thiên Giới cũng từng như thế này sao?

Thậm chí, toàn bộ Tinh La Đại Thiên Giới có phải như Sơn Hà Xã Tắc Đồ, là tác phẩm của Đại Năng nào đó?

Đường Kiếp không biết.

Nhưng hắn biết, khả năng này có thể tồn tại.

Chỉ có điều so với giới chủ khác, hắn mới chỉ là trẻ con đi những bước đầu, còn cần năm tháng phát triển, lý giải, mới có thể chân chính lĩnh ngộ được chỗ huyền bí.

Nghĩ vậy, Đường Kiếp đè xuống tâm tư, tiếp tục cố gắng dệt vận mệnh của mình, hứng trí vuốt ve thế giới trong bàn tay.

Nếu phải lập đạo, sẽ có quy tắc.

Hắn đặt tên cho thế giới này: Hoàng Đình.

Hoàng Đình lập đạo!

Ở trong thế giới Hoàng Đình, hắn không ngừng khuấy động sợi dây vận mệnh, tiến hành các loại thí nghiệm, liền giống như năm đó ở Thanh Vân Giới, sáng tạo sinh mạng, cũng hủy diệt sinh mạng.

Chế tạo ra các loại kỳ tích, vô số loại trùng hợp cùng với các loại thiên tai.

Thế giới bởi vậy mà thay đổi bất ngờ, xuất hiện vân quỷ, các loại chuyện không hiểu ra sao cả cũng bởi vậy mà ùn ùn phát sinh.

Quyết định thế giới biến hóa không còn là lực lượng, mà là sự tưởng tượng của một người.

Con người có bao nhiêu sức tưởng tượng, thế giới sẽ ly kỳ như thế.

Cảnh này khiến thế giới một lần nữa lâm vào biên giới chuẩn bị sụp đổ, các loại tai biến thêm thường xuyên phát sinh, rồi lại trong nháy mắt hủy diệt.

Như một giây trước ngươi còn chứng kiến sóng lớn ngập trời, một giây sau đã tan thành mây khói. Hôm nay là mênh mông biển lớn, ngày mai đã thành thương hải tang điền. Ngọn lửa có thể hóa thành băng sương, âm dương nghịch chuyển, lạnh nóng luân phiên, nhiệt độ không khí biến hóa khiến một giống voi lông rậm bị đông lạnh trong trong đất.

Địa hình cũng bởi vậy trở nên phức tạp, có bình nguyên, có đồi núi, có sa mạc, có đầm lầy, có tuyết sơn, cũng có cao nguyên….

Đường Kiếp rất vui vẻ, thế cho nên có một thời gian ngắn hắn hoàn toàn dựa theo Địa Cầu suy nghĩ.

Hắn phất phất tay, đại lục rạn nứt, phân tán vô số khối lớn, bắt đầu chậm rãi trôi nổi.

Vỏ quả đất thay đổi, khí hậu phức tạp khiến cho sinh vật kích thước lớn tử vong, thay thế là sinh vật nhỏ.

Sinh mạng bởi vậy mà phát triển theo hướng nhỏ dần, trong quá trình biến thiên, thậm chí có thể cảm giác được tai nạn, đó là năng lực cảm nhận của chúng đã phát sinh lớn trong quá trình biến hóa...

Thời gian vội vàng trôi qua rất nhanh.

Đảo mắt đã trăm năm trôi qua.

Trong trăm năm này, Đường Kiếp đã hoàn thành cải tạo phần lớn thế giới.

Toàn bộ thế giới bởi vậy mà sức sống bừng bừng.

Ngay cả Hà Xung đều không thể không bội phục, Đường Kiếp tạo thành biến hóa trong một trăm năm vượt xa mấy trăm năm vất vả của mình.

Đại đạo dĩ nhiên mới thành lập, thế giới cũng có quy củ và trói buộc, tất cả trở nên gọn gàng ngăn nắp.

Lúc này, Đường Kiếp cũng đã chờ đến ước hẹn trăm năm của mình.

Hắn biết đây là lúc rời đi.

Hắn ở bên Hứa Diệu Nhiên một trăm năm, cũng ở trong Sơn Hà Xã Tắc lập đạo trăm năm, trăm năm tu hành, trăm năm dưỡng tính, lợi ích thu được không ít.

Mà hiện giờ, xuất hiện lại sau trăm năm, Đường Kiếp lại muốn bắt đầu lại lần nữa.

Trong thế giới Tinh La đại thiên phồn hoa, hắn còn rất nhiều chuyện phải làm.

Hôm nay, Đường Kiếp ngồi xếp bằng ở Vạn Cổ Trọng Lâu, nhìn thoáng qua toàn bộ thiên địa đã đổi mới, Đường Kiếp nói:
- Bàn tay bàn quay, kích thích vận mệnh, thiên hạ trong tay!

Một bàn quay nhỏ màu vàng bàn hình thành trong tay hắn, liên tục thay đổi giữa thiên địa.

Hắn để bàn quay vào không trung, nói:
- Ta có việc cần phải rời khỏi nơi này một thời gian ngắn, đây là thiên đạo pháp luân sẽ do ngươi quản lý. Có chuyện gì cũng có thể thông qua nó để hoàn thành. Đương nhiên, nếu ngươi nguyện ý, cũng có thể cảm ngộ đạo lý ta đã thẩm thấu vào thế gian này.

Hà Xung nói:
- Nhưng đạo này là của ngươi, đúng không?

Đường Kiếp gật gật đầu.

- Nói vậy, ta ngộ được nhiều hơn nữa, sâu hơn nữa cũng không thể siêu việt ngươi, thậm chí chỉ cần một ý niệm trong đầu ngươi là có thể cướp đoạt tất cả lực lượng của ta, đúng không?

- Ngươi còn muốn siêu việt hơn ta?
Đường Kiếp hỏi lại.

Hà Xung mỉm cười:
- Ta biết cuộc đời này ta không thể siêu việt hơn ngươi. Nhưng không có cách nào siêu việt và không thể siêu việt khác nhau. Ta sẽ không ngộ đạo của ngươi, cho dù ta không thể vượt qua ngươi, nhưng ít ra ta còn có một tia hy vọng. Nếu ta học đạo của ngươi, như vậy cuộc đời này đời này ta là không có hy vọng. Người không thể không có hy vọng, ta bị ngươi vây khốn, chỉ dựa vào chút hy vọng này mà sống.

- Cho nên, ta sẽ không học đạo của ngươi!
Hà Xung nói chắc như đinh đóng cột.

Đường Kiếp nhất thời cũng có chút ngạc nhiên.

Hắn không ngờ Hà Xung có thể nghĩ như vậy.

Nhưng đối với cách nghĩ của Hà Xung, hắn lại không thể phản bác được.

Không ngộ, ít nhất còn có thể giữ lại chính mình.

Hiểu, sẽ hoàn toàn thuộc về Đường Kiếp.

Đây đúng là lý do Hà Xung cự tuyệt, hắn không phải muốn siêu việt hơn Đường Kiếp, mà chỉ là muốn giữ lại cho mình một không gian.

Một khắc này, Đường Kiếp cũng đột nhiên lĩnh ngộ.

Hắn đột nhiên ý thức được, nếu Tinh La Đại Thiên Giới cũng do vô thượng tồn tại mà thành, vậy có phải cũng có ý nghĩa, nếu ngộ chung một con đường, cả đời không thể thoát khỏi lòng bàn tay?

Một ý niệm thoát xẹt qua, Đường Kiếp thốt lên:

- Ly Kinh... phản đạo!