Hà Xung gặp tình huống này, tâm mê loạn thành đoàn, cũng quấy nhiễu Đường Kiếp đã lâu.
Tuy nhiên trong mấy chục năm thanh tịnh tu, Đường Kiếp lắng đọng lại tâm tình, củng cố căn cơ, bất kể những gì nhận thức được hay không, dần dần đều tìm được đáp án trong thế giới này.
Nghe Đường Kiếp nói như vậy, ba người Hà Xung cùng nhau nói:
- Nghe thiên tôn dạy bảo!
Đường Kiếp chậm rãi nói:
- Ta hoài nghi, ngươi không thể ngộ đạo là vì trong này vốn không tồn tại đại đạo.
Không có đại đạo!
Đáp án của Đường Kiếp đầy tính rung động, khiến Hà Xung như bị sét đánh.
- Ngươi nói là, thế giới này không có đại đạo?
Hà Xung cao giọng hỏi lại.
Đường Kiếp gật gật đầu:
- Đây không phải ta nói, mà là Huyết Hà Chi Chủ nói.
Năm đó Huyết Hà Chi Chủ từng nói với Đường Kiếp, một thế giới chân chính độc lập, đại biểu cho đạo của bản thân.
Đạo là vật gì? Đạo giả, thế giới tồn tại cơ thạch, vạn vật vận chuyển có pháp tắc. Nếu ngươi đã có được một thế giới độc lập, sẽ vì thế giới này đặt điện cơ, thư đạo, lập pháp!
Một tiểu thế giới chân chính độc lập, ngươi chính là thiên đạo của nó!
Đây mới là ý nghĩa tồn tại chân chính của tiểu thế giới!
Nếu phải lập đạo cho nó, chứng minh tiểu thế giới ban đầu vốn không có đạo.
Cũng chính là nguyên nhân Hà Xung không thể ngộ đạo.
- Lập đạo... Lập đạo...
Hà Xung nghe mà toàn thân run rẩy.
Khó trách mình có cố gắng thế nào cũng không thể ngộ đạo, từ lúc bắt đầu nơi này vốn đã không có đạo để ngộ!
Đường Kiếp thở dài nói:
- Sáng tạo thế giới, đây là một quá trình phải trả giá. Trả giá không chỉ có hữu hình mà cũng có vô hình. Cái gọi là lĩnh ngộ, lý giải và vận dụng, kỳ thật chính là vận dụng năng lực với quy tắc vô hình của đất trời. Pháp là hữu hình, đạo là vô hình, hai vế kết hợp mới là đạo pháp.
- Cái này đối với chúng ta có ý nghĩa gì?
Hà Xung lớn tiếng hỏi.
- Trả giá chính là vật chất, thu hoạch chính là cảm ngộ.
Đường Kiếp trả lời:
- Nếu không phải Huyết Hà Chi Chủ nói, ta cũng sẽ không hiểu ý nghĩa chân chính của tiểu thế giới độc lập, mà chỉ biết biến nó thành hoa viên trồng linh dược. Nhưng giờ ta hiểu được, có tiểu thế giới, chúng ta có thể vẽ vào đó bản thân mình. Trong quá trình miêu tả chúng ta sẽ chân chính lý giải đạo. Giống như xem một bức tranh, nếu chính ngươi không hiểu bức tranh, vậy ngươi sẽ rất khó lý giải trong bức tranh có điểm nào đẹp, đạo cũng giống như vậy.
- Hóa ra là vậy...
Nghe Đường Kiếp nói..., Hà Xung giờ mới hiểu ra.
Hoá ra, ý nghĩa của tiểu thế giới là như vậy.
Hắn nhìn Đường Kiếp:
- Vậy sao ngươi còn chưa lập đạo?
- Không phải ngươi đang làm sao?
Đường Kiếp hỏi lại.
Hà Xung ngây ra.
Đường Kiếp nói:
- Thế nào là lập đạo? Mở thiên địa, hoá sinh vạn vật, vì vạn vật lập cơ, vạn linh lập pháp, khiến bốn mùa thay đổi liên tục, khiến nhật nguyệt luân phiên, đây không phải lập đạo sao? Ở đây, ngươi viết nên quy tắc thiên địa chính là đang lập đạo thiên địa.
Hà Xung lúc này mới bừng tỉnh ngộ, những chuyện mình làm từ trước tới nay chính là lập đạo.
Hắn sở dĩ không thể ngộ đạo là bởi vì hắn không cần phải ngộ đạo của chính mình, thứ vẫn luôn tồn tại trong tiểu thế giới.
Nếu giờ hắn ra khỏi tiểu thế giới này, lấy cảm ngộ những năm qua, chỉ sợ ngay lập tức có thể cảm thụ thiên địa, ngồi xuống đã ngộ đạo.
- Vậy... Vì sao thế giới này vẫn còn hỗn loạn không ổn định?
- Bởi vì ngươi chưa làm được hết toàn bộ.
Như ở trong mộng mới tỉnh, đang trả lời vấn đề của Hà Xung, Đường Kiếp cũng bất ngờ tìm được đáp án lúc trước vẫn không tìm được ra, hắn nói:
- Tuy ngươi là người lập thiên địa, nhưng lại chưa lập pháp cho sinh linh. Không nắm cái vĩ mô trong tay lại đi chăm chút cái vi mô. Ngươi quên thứ gì thì sinh ra vấn đề càng nhiều. Chúng ta đã thấy tai biến, mối họa, quỷ quái, đều là những vết nứt của đại đạo, tiêu mà không diệt, cấm mà không tuyệt. Nếu muốn giải quyết, sẽ phải bổ sung toàn bộ đại đạo.
- Tu bổ thế nào?
Ba người cùng nhau hỏi.
Đường Kiếp lắc đầu trả lời:
- Các ngươi chỉ sợ không được, chuyện này sợ là lại phải do ta ra tay. Ta lấy thân phận chủ thân, muốn hoàn thành việc này sợ cũng gian nan, đối với việc nên làm thế nào, xem chừng phải cân nhắc một thời gian.
Nói xong hắn vung tay áo, bay vào không trung.
Đi vào không trung, phất tay vung ra một vùng hào quang ấm áp, bên cạnh thả ra quang ảnh sặc sỡ, đúng là Vạn Cổ Trọng Lâu.
Đường Kiếp khoanh chân ngồi trong đỉnh trọng lâu, phóng thích thần niệm câu thông thiên địa, vạn vật đặt ở dưới chân.
Lập đạo không thể bắt chước, chỉ có thể tự mình tìm ra.
Hà Xung mặc dù nghĩ đến hình thức lập đạo, nhưng cũng quá thô thiển, những chỗ vi mô không thấy được, càng không cách nào xâm nhập ảnh hưởng, cẩn thận biến hóa.
Chỉ có Đường Kiếp lấy thân Tử Phủ, thần niệm kết nối thiên địa, lại kết hợp với mảnh đất do mình nắm giữ thì mới có thể thử tiến hành hành vi lập đạo trước nay chưa từng có.
Thời khắc này hắn nâng tinh thần ý chí của mình lên tới cực hạn, rồi mới chậm rãi buông lòng tâm linh, dung thần niệm vào thiên địa, nắm giữ mọi tình huống trong vùng thiên địa đó.
Đường Kiếp đang niệm, đột nhiên đánh ra một đạo chỉ phong.
Một chỉ đánh vào trong gió, phút chốc biến mất không thấy gì nữa, lại cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Đường Kiếp bất động, vẫn như cũ chỉ điểm ra, bắt đầu nghiên cứu phương pháp tâm niệm hóa thành đạo niệm.
Đối với Đường Kiếp mà nói, đây là một lần trải nghiệm hoàn toàn mới, là từ một phương diện khác thăm dò đại đạo thiên địa.
Nó giống như mô hình trong phòng thí nghiệm, nhưng có phần cao minh hơn.
Đoán, thử, căn cứ, đều từ mô hình này đạt được, cũng dùng cái này suy luận ra tình huống chân thật của thế giới Đại Thiên.
Đường Kiếp không biết mình đến khi nào mới có thể hoàn thành trọng trách lập đạo, nhưng từ lúc hắn ngồi trên không trung, vẫn chưa hề đình chỉ việc thăm dò.
Đây là một nhiệm vụ nặng nề, hắn nhất định phải không ngừng nếm thử, vận dụng đủ loại phương pháp để tìm kiếm đáp án.
Đưa tâm niệm không ngừng xâm nhập vào thổ địa, là thiên địa lập quy, họa phân âm dương, chỉnh lý vạn vật, xâm nhập đến từng chi tiết nhỏ nhất.
Vì thế hắn thậm chí mở động sát, biến nó thành công cụ nghiên cứ vi mô, thần niệm thì trở thành công cụ truyền đạt ý chí, mỗi một điểm ý chí đều bị hắn mượn dùng đủ loại thủ pháp dung nhập vào trong thổ địa, để có được đáp án mình muốn.
Một lần thử nghiệm là mười năm.
Mười năm qua, Đường Kiếp gần như ngày ngày ở trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ lập đạo.
Đáng tiếc chính là hắn chưa bao giờ nhận được đáp án mong đợi, thế giới này từ đầu đến cuối hoàn toàn không để ý tới hắn, tai họa không có bởi vậy mà giảm bớt, yêu ma mỗi ngày lại gia tăng.
Ngày này, Đường Kiếp lại thử hóa tâm niệm làm đạo niệm, nhưng vẫn như trâu đất xuống biển không chút phản ứng nào.
Đường Kiếp cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, lại thói quen tự hỏi mình đã làm gì không đúng.
Có thể nào ngay từ lúc đầu đã sai lầm rồi?
Muốn lập đạo còn cần điều kiện gì khác?
Là do cảnh giới?
Không có khả năng, đạo và cảnh giới không liên quan, bản thân đạo vốn một loại cảnh giới, nó và pháp tu hoàn toàn là hai hệ thống, không ảnh hưởng lẫn nhau.
Đường Kiếp không ngừng tự hỏi, lại không ngừng phủ nhận .
Đúng lúc này, Đường Kiếp bỗng nhiên cảm thấy phía xa xảy ra một cuộc chiến.
Là Đặng Ngọc Khánh đang chiến đấu cùng một đám yêu ma.
Khi chiến đấu chấm dứt, trong phạm vi trăm dặm đã biến thành đất khô cằn.