Trong hệ thống xã hội này, chúng là Vương và thần dân, toàn bộ hòn đảo chính là lãnh thổ của chúng.

Chúng ở trong lãnh thổ tự thành lập nhà cửa, phòng ốc, tông miếu, điện phủ.

Bọn họ mới đầu sùng bái mặt trời, hướng bầu trời cúng bái, sau đó bắt đầu ảo tưởng sự tồn tại của thần.

Vô Thượng Đại Thiên Thần là thần chí cao của chúng, chúng đã thành lập nên Thiên Thần Miếu, cũng ở trong miếu dựng tượng.

Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện tượng này có mấy phần giống Hà Xung.

Tuy rằng Hà Xung không xuất hiện trước mắt chúng, nhưng như có vận mệnh chỉ dẫn khiến linh chủng lựa chọn dáng vẻ này làm thần Chí cao của chúng.

Trên bầu trời có thêm một mặt trời, cùng vũ tinh hình thành hai mặt trời tranh nhau phát sáng.

Cho nên khác với Hậu Nghệ bắn rơi mặt trời, nơi này lưu truyền truyền thuyết là thiên thần tạo mặt trời.

Trong truyền thuyết, trời đất vốn hắc ám, không ánh sáng, cũng không có mây mưa.

Nhưng sau đó, thế gian xuất hiện một vị thiên thần, là hắn gieo rắc hạt giống sinh mạng, từ đó có linh tồn tại.

Sau đó hắn cảm thấy thế giới quá mờ, liền sáng tạo ra mặt trời thứ nhất.

Nhưng hào quang mặt trời đầu vẫn quá ảm đạm, vì thế hắn lại mất thời gian rất lâu, sáng tạo ra mặt trời thứ hai.

Từ đó, thế giới đã có ánh sáng.

Mặt trời đầu tiên biến thành ánh trăng, nó vì mặt trời mà xuất hiện, che đi một phần ánh sáng, sáng tạo ra đêm tối, đây là lúc nhóm Linh nghỉ ngơi, chờ đợi mặt trời ngày hôm sau.

Thế giới bởi vậy tuần hoàn, Linh loại sinh lợi tác nghiệp, sinh sản không ngừng.

Bởi vì trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng có linh khí, Linh cũng sẽ có hệ thống tu luyện sơ cấp.

Tuy nhiên tu giả cao nhất nơi này cũng mới đạt tới Linh Hải.

Chúng nó cũng không ra khỏi đảo, đối với chúng mà nói, thế giới bên ngoài là hoang dã đầy hiểm ác, đã từng có Linh bất quy tắc muốn đi ra khỏi hòn đảo đơn độc để nhìn thế giới bên ngoài, hành vi của nó khiến chủng tộc khủng hoảng —— chúng nó đã giết con Linh phản nghịch kia.

Vì thế Linh tiếp tục ngăn cách với nhân thế, cho nên chúng nó cũng không biết thế giới rộng lớn bao nhiêu, lại càng không biết bên ngoài biến hóa phấn khích thế nào.

Thế giới chủ thể bên ngoài đã xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Hơn mười vạn năm phát triển biến hóa, đại lượng vật chất tiến vào dần tạo ra núi sông.

Núi cao phá vỡ khí lưu, khiến cho khí hậu xuất hiện biến hóa, do đó cũng tạo thành các loại hoàn cảnh đặc dị.

Những hoàn cảnh này có phần do Hà Xung tạo ra, có phần do tự nhiên.

Trên thực tế trên cơ sở vật chất cấu thành dần dần phong phú, Sơn Hà Xã Tắc Đồ vốn đã có đủ số lượng vật chất thì bắt đầu xuất hiện năng lực của mình.

Nơi từng là đất cằn sỏi đá hiện giờ đã mọc hoa cỏ xanh tươi, thảo nguyên bắt đầu xuất hiện, rừng rậm bắt đầu xuất hiện, thảm thực vật được sinh ra, động vật cũng bắt đầu xuất hiện.

Động vật hoàn toàn không giống Linh trên đảo mà là sinh linh chân chính đã tiến hóa ở trong thế giới của Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Chúng nó hình thái khác nhau, thể loại gì gì cũng có, có con lớn như nhộng di chuyển trong đất bùn, hành động thong thả, cũng có con thân hình dài, có thể thông qua co duỗi cướp lấy tài nguyên, còn có con khứu giác nhạy bén có thể cảm nhận được nước hoặc thực vật ở ngoài trăm dặm, cũng có những tổ hợp tự do biến hình.

Thế giới của Sơn Hà Xã Tắc Đồ từ cằn cỗi ban đầu, giờ tất cả sinh mạng đều đã có tiến hóa của riêng mình.

Sinh mạng vì vậy mà muôn màu muôn vẻ.

Chúng nó không có trí tuệ như chủng tộc trên đảo, nhưng chúng không sống khép kín, theo lục địa càng lúc càng kéo dài, chúng dùng phương thức của mình ngoan cường sinh tồn, tạo ra một thế giới tự nhiên hoàn toàn khác với thế giới bên ngoài.

Đặng Ngọc Khánh hăng hái đặt tên cho thực vật và động vật trong này, thành lập phổ hệ quần thể, hưng trí nghiên cứu như một nhà sinh vật học.

Đoàn lão tứ thì không sợ chết sưu tầm thực vật và động vật sưu tập, nhấm nháp tư vị của chúng. Rễ cây hoa quả, gan não tiên thận của động vậy, ăn được, không thể ăn được, có độc, không có độc, ghê tởm, không ghê tởm, chỉ cần là có thể bỏ vào miệng, hắn như Thần Nông thử bách thảo. Hắn dùng miệng của mình cảm thụ tư vị của chúng, dùng thân thể của mình cảm thụ hiệu quả của chúng, nhanh chings trở thành một đầu bếp và dược học gia.

Thời gian ở đây so với hòn đảo đơn độc nhanh hơn, tốc độ gấp nghìn lần trôi qua, mà ngay cả Hà Xung cũng không dám mạo hiểm tiến vào, để tránh bị thời gian biến thành tro. Phần lớn thời gian, hắn ở ngoài tĩnh tâm xem xét diễn biến của thế giới. Trong quá trình này, thực lực của hắn cũng dần tăng lên tới hóa hồn đỉnh cao, chỉ kém một bước cuối cùng chưa bước được. Theo sát là Đặng Ngọc Khánh và Đoàn lão tứ, cũng trước sau đột phá bình cảnh, đạt tới Tâm Ma cảnh giới.

Trong quá trình quan sát thế giới, Hà Xung cũng thường có lĩnh ngộ, cảm giác mình như bắt được một thế giới hiện thực, lại vì nguyên nhân khó hiểu nào đó mà không thể ngộ đạo.

Điều này làm cho Hà Xung cảm thấy kỳ quái, xem thương hải vân điền, bản thân đã có cơ duyên ngộ đạo. Chỉ là do thời gian quá dài, làm cho lương pháp cũng khó thực hiện.

Vì sao mình ngồi nhìn phong vân vạn năm, tâm xúc động vô số lần nhưng vẫn không thể cảm nhận được đạo của thiên hạ?

Vấn đề này khiến Hà Xung suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải.

Hôm nay hắn vẫn ngồi bên ngoài thời gian, nơi này vẫn là một mảnh hoang vu, như mảnh đất chưa đạt được khai khẩn, mà đại lục bên cạnh mênh mông vô bờ, thông tới cuối thế giới.

Vào lúc đang tự hỏi, bên cạnh Hà Xung có người xuất hiện, đúng là Đường Kiếp.

Nhìn Đường Kiếp đến, Hà Xung đứng lên cung kính thi lễ.

Nếu như nói trước kia là ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, như vậy giờ Hà Xung đã hoàn toàn khâm phục.

Hiện giờ Đường Kiếp đã là thiên tôn, dù là tu vi hay khí độ đều vượt xa hắn.

Cho dù chỉ là đứng ở nơi đó cũng mang tới cho Hà Xung cảm giác núi cao đè nén, cỗ hơi thở khiến cho Hà Xung hiểu, đừng nhìn Đường Kiếp chỉ mới là Dục Anh Kỳ, thực lực chân chính tuyệt không dưới hóa thần.

Đánh vỡ chướng ngại cảnh giới, với hắn tự nhiên như việc hô hấp.

Đối mặt với tồn tại như vậy, ngươi không tiếp tục có cách phỏng đoán hắn có thủ đoạn gì, chỉ biết là bọn họ đều có năng lực kinh thiên địa quỷ, chỉ cần trong lòng có chút tà niệm đều sẽ bị nhìn thấu.

Vậy nên, đối mặt với người nhỏ tuổi hơn mình, lại cứng rắn dựa vào bản thân tới hôm nay, Hà Xung không thể không bái phục, không thể không tôn kính.

Nhìn Hà Xung cung kính, Đường Kiếp nói:
- Ta thấy tâm của ngươi không thuộc về đây, như bị cái gì đó quấy nhiễu? Có tâm sự gì?

- Thưa Tiêu Dao Thiên Tôn.
Hà Xung trả lời:
- Chỉ là vấn đề nhỏ trên việc tu luyện, đang muốn thỉnh giáo Thiên tôn.

- Nói nghe xem.

Hà Xung liền kể lại biến hóa của mình cho Đường Kiếp nghe.

Đường Kiếp nghe xong cũng không nói gì, chỉ có điều nhắm mắt trầm tư.

Hà Xung thấy vậy cũng không dám quấy rầy, chỉ chắp tay đứng thẳng.

Xa xa Đặng Ngọc Khánh và Đoàn lão tứ như cũng đã nhận ra Đường Kiếp đến, cùng nhau chạy tới chờ lệnh.

Nhưng thấy tình hình này cũng không dám nói lời nào, Đặng Ngọc Khánh không thấy Y Y, trong mắt thoáng vẻ thất vọng.

Một lát sau, Đường Kiếp nói:
- Vấn đề của ngươi rất có thú vị, ta tạm thời chưa trả lời được, nhưng ta đoán rằng, có lẽ để giải thích nghi ngờ của ngươi, cũng có thể giải thích nguyên nhân tai biến không ngừng trong thế giới này.

Tai biến Sơn Hà Xã Tắc Đồ vẫn còn tiếp tục, vả lại càng ngày càng nghiêm trọng, trước đó vài ngày thậm chí còn xuất hiện một loại sương khói màu đen có thể chủ động cắn nuốt hết mọi sinh linh, vả lại rất khó bị giết chết, ngay cả Hà Xung cũng phải hao hết sức mới có thể diệt trừ.