Cái gọi là trạng thái tốt nhất chính là như bây giờ, cương phong đánh tới không quá yếu cũng không quá mạnh, điểm nâng cao Nguyên Anh và giảm bớt thương tổn đạt tới hiệu quả tốt nhất. Căn cứ ba mươi năm kinh nghiệm tôi luyện mà nói, ba ngày chính là kết quả tốt nhất. Nếu ngắn hơn ý nghĩa lực lượng không đủ, không đủ nâng cao Nguyên Anh. Nếu lớn hơn, thời kỳ dưỡng bệnh quá dài, giảm bớt số lần tôi luyện.
Ba mươi năm, số lần Đường Kiếp ở trạng thái tốt nhất cộng lại còn chưa bằng một, không ngờ khi hoàn thành lưới vận mệnh đã gặp được, điều này làm cho Đường Kiếp cực kỳ hài lòng, cũng kiên định hơn với lòng tin của mình.
Với hắn mà nói, Thiên Thần Cung Thú Luyện Môn tất nhiên phải đối phó, phải cướp bóc, nếu chẳng may kế hoạch thất bại, mình cũng phải có kế hoạch hai, tu luyện cương phong chính là kế hoạch hai của hắn.
Tuy rằng cương phong luyện hồn không nâng cao tốc độ tu luyện của hắn, thậm chí còn kéo chậm lại, nhưng có thể khiến hắn quen thuộc với cương phong. Nếu chẳng may trong 150 năm không thể xông lên hóa thần, bố trí ở Thiên Bình Sơn không đủ để đối phó Linh Lung, như vậy nơi này chính là đường lui của hắn, hắn có thể ở trong này tái diễn cảnh đối phó Ngân Nhãn năm đó.
Bắt đầu từ hôm nay, Đường Kiếp dần giảm bớt việc quản lý sự vụ, gia tăng thời gian tu luyện, qua ba mươi năm chăm chút, giờ Văn Tâm đã là một vùng đất lành, cho dù ít quan tâm chính sự, Văn Tâm vẫn có sức ảnh hưởng không ngừng khuếch đại.
Đám người Lăng Tiêu thấy hắn rốt cục "Lạc đường lầm lối biết quay lại" thì cũng cảm thấy vui mừng.
Hai năm sau, Đường Kiếp hoàn toàn buông bỏ sự vụ của Văn Tâm, đi Thiên Nhai Hải Các, cùng Hứa Diệu Nhiên song túc song phi, nhàn nhã trôi qua.
Cuộc sống lập tức trở nên đơn giản.
Mỗi ngày ngoài tu luyện sẽ đi chăm sóc cây cỏ, ngẫu nhiên hai vợ chồng sẽ cùng dắt tay ngao du thiên hạ. Đường Kiếp hiện giờ đã là Tử Phủ, ở Tê Hà Giới cũng thuộc tồn tại tối cao, cũng sẽ không có ai tới gây phiền phức, cuộc sống trôi qua đơn giản mà khiêm tốn.
Đây là biểu hiện của tu giả đi đến tận cùng, như Đường Kiếp còn có phu nhân cùng du sơn ngoạn thủy, chứ tới cảnh giới của Vân Tổ thì việc du sơn ngoạn thủy cũng chẳng có hứng thú, ngày ngày ngồi tọa.
Khi Đường Kiếp ý thức được điều này, lại hoài nghi tu luyện như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Nhân sinh càng lên cao càng nhàm chán, càng lên cao nhân sinh càng đơn giản.
Có lẽ thứ duy nhất làm người ta nảy sinh hứng thú chỉ có việc bản thân vẫn chưa thăm dò được tới tận cùng của sức mạnh đi?
Có lẽ đây cũng là lý do tu giả luôn siêng năng theo đuổi việc tấn thăng.
Không phải để vô địch thiên hạ, đạt tới Địa Tiên, mình đã đủ vô địch, tiến thêm một bước nữa thì thế nào? Cũng không phải vì trường sinh, nhóm Địa Tiên cũng đã là trường sinh rồi, sống thêm được vài năm thì làm gì? Không có nhân sinh lạc thú chẳng khác nào tảng đá.
Bọn họ muốn tấn thăng. nguyên nhân là vì một đạo phong cảnh.
Một đạo phong cảnh không ai có thể thấy, chỉ khi đi đến một bước kia mới có thể cảm nhận được.
Đồng thời đây cũng là ý nghĩa tu giả có thể kiên trì sự sống, là mục tiêu cuộc sống, thăm dò tiên lộ vĩnh viễn không chừng mực, tìm kiếm nó đã trở thành giấc mộng trong lòng mỗi tu giả.
Có lẽ, chính là thiên đạo.
Hiểu ra điều này, Đường Kiếp, càng thêm quý trọng quãng thời gian ở bên Hứa Diệu Nhiên.
Năm tháng quá mức vội vàng, vì lực lượng mà dùng hết tâm cơ, nhưng dù có lực lượng thông thiên cũng không sung sướng, tung đi khắp trăm núi ngàn sông, tiêu dao.
Hiện giờ buông xuôi hết thảy, hưởng thụ cảm giác bình thản thong dong, hưởng thụ thê tử dịu dàng, người còn ở Tê Hà Giới, nhưng tâm đã chân chính tiêu dao.
Hoá ra, đây mới thực sự là tiêu dao.
Đường Kiếp nghĩ.
Nếu không phải Hứa Diệu Nhiên không rời nửa bước, chỉ sợ hắn đã sớm bỏ qua hết thảy.
Đáng tiếc chính là áp lực của Linh Lung Tiên Tôn vẫn còn tồn tại, cho dù Đường Kiếp hiểu được tất cả, hắn cũng không thể chân chính buông xuôi. Chỉ có thể tận lực dành thời gian ở bên Hứa Diệu Nhiên, còn phần lớn thời gian vẫn khổ tu như cũ.
Cũng may Hứa Diệu Nhiên cũng biết tình huống của Đường Kiếp, cũng không quấn quít lấy Đường Kiếp, ngược lại thường xuyên nói cho Đường Kiếp nghe về tâm pháp của Thiên Nhai Hải Các.
- Tu pháp của Linh Lung Tiên Tôn chính Tiên Tâm Tam Thanh Chú, đây là một trong tam đại pháp của Thiên Nhai Hải Các, công hiệu huyền bí, thần ảo vô cùng. Ta từng có vinh dự đọc qua, biết được một ít về bí mật của phương pháp này, đáng tiếc chịu môn quy không thể nói cho chàng biết.
Hứa Diệu Nhiên tiếc hận nói.
Các đại môn phái vì bảo vệ bí mật của mình mà không tiếc mọi biện pháp. Từ lời thề đến Tâm Ma nguyện, lớn hơn nữa là thề thiên đạo, đều là để phòng ngừa môn hạ, đệ tử tiết lộ bí mật bổn phái, có người thậm chí còn gieo cấm chế vào người đệ tử, một khi cảm ứng họ để lộ bí mật thì sẽ gặp cắn trả. Ngay cả Hứa Diệu Nhiên cũng không nằm ngoài phạm vi, vậy nên Đường Kiếp đem Tâm Hữu Linh Tê truyền cho Y Y, truyền cho Tịch Tàn Ngân, nhưng không thể truyền cho Hứa Diệu Nhiên.
Giống vậy, Hứa Diệu Nhiên cũng không thể.
Nhất là khi nàng quyết định gả cho Đường Kiếp, Thiên Nhai Hải Các đã đề xuất yêu cầu, lập gia đình có thể, nhưng nhất định phải tự nguyện gieo vào người bí pháp cấm chế, không thể kể cho phái Tẩy Nguyệt về bất kỳ công pháp của Thiên Nhai Hải Các.
Cấm chế có phí tổn cực cao, người chịu lỗ cũng là Hứa Diệu Nhiên, đổi là người khác sẽ không nguyện ý. Hứa Diệu Nhiên đã đáp ứng điều kiện này thì mới có thể ở bên Đường Kiếp, nếu không Thiên Nhai Hải Các cũng không cho nàng xuất giá dễ dàng như vậy, sự tình trọng đại, con gái Chân Quân cũng không ngoại lệ.
So sánh ra, Đường Kiếp không có bị hạ cấm chế, phái Tẩy Nguyệt tin tưởng hắn biết chừng mực, chỉ có điều Lăng Tiêu cũng ngầm nhắc nhở.
Đối với thuyết pháp của Hứa Diệu Nhiên, Đường Kiếp chỉ cười nói:
- Ta muốn chiến Linh Lung, cần gì nàng tiết lộ bí mật, đường đường chính chính chiến cũng được.
Hứa Diệu Nhiên nghe vậy, đôi mắt đẹp chớp động.
Nàng rất rõ, nếu như là ở trước đây, Đường Kiếp nhất định sẽ nói "Chỉ cần xem qua những trận chiến của bà ta là có thể phân tích ra công pháp bí mật, Diệu Nhiên ta cần nàng sưu tập những trận chiến trong quá khứ của Linh Lung Tiên Tôn".
Nhưng bây giờ Đường Kiếp không có tính kế như trước.
Cố gắng tu luyện, không phải là vì có thể đường đường chính chính đè người mà không cần dựa vào âm mưu quỷ kế sao?
Hiện giờ Đường Kiếp đã không còn phong cách quá khứ.
Thế giới trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ giờ đã rất phồn hoa.
So sánh với nơi từng là nơi hoang dã, nơi này đã có núi có sông lớn, có đất đai kéo dài.
Giữa đại lục vẫn là một hòn đảo đơn độc.
Khe Hồng Đoạn giống như một tòa thế ngoại đào nguyên, dựng dục ra vô số sinh linh.
Một loại sinh mạng tên "Linh" là người thống trị mảnh Đào Nguyên này, chúng nó là sinh linh sớm nhất ở khe Hồng Đoạn, qua năm rộng tháng dài đã phát triển trở thành quần thể hùng mạnh nhất trên đảo, một chủng tộc độc lập trí tuệ.
Có thể trong thời gian mấy trăm năm ngắn ngủn phát triển đến bước này, đương nhiên không phải tự nhiên tiến hóa mà là dựa vào đại trận Hà Xung và Đường Kiếp bố trí ở trong này.
Thời gian tuần hoàn trong đại trận từ lúc ở Thanh Vân Giới, tuy rằng vẫn không thể bao trùm hết Sơn Hà Xã Tắc Đồ, nhưng ít nhất có thể ảnh hưởng đến bộ phận trung tâm.
Ở trên đảo hoang, thời gian nhanh hơn gấp trăm lần.
Khi bên ngoài trôi qua một trăm năm, trên đảo hoang đã trải qua mười ngàn năm.
Vài vạn năm phát triển, hơn nữa có người sáng thế cố ý chỉ điểm, khiến cho sinh linh trên đảo dần dần sinh ra trí tuệ, linh chính là loại sinh vật phát triển như vậy.
Chúng có bộ dạng giống người loại, chỉ có điều tay chân dài, trên người có vảy mịn, vảy giống như da của bọn chúng, có thể rót linh khí vào thành phòng ngự.
Sinh vật nắm giữ trí khôn, có một xã hội thuộc về mình, một xã hội phong kiến nhỏ đang dần hình thành.