Ánh mắt Minh Dạ Không nhìn Đường Kiếp giống như đang nhìn một con quái vật.
Dưới tình huống như vậy, Đường Kiếp muốn nhiệt tình với chính sự, đám người Lăng Tiêu cũng không phản đối.
Bọn họ tin tưởng Đường Kiếp, tin tưởng hắn làm như vậy nhất định có lý do của mình.
- Bắc địa đạn hạn, Lệ Hồng Lân và Cù Dương Chân đã nửa tháng không mưa, chỉ làm mưa nửa ngày liền vội vàng rời đi, là không làm tròn trách nhiệm. Phần tấu trần này lại giữ kín không nói ra, chỉ nói hai người đã hoàn thành nhiệm vụ, có phải hay không khiến ta phải dựa vào phần tin tức này? Hay là người viết ra điều này, cảm thấy có thể tùy tiện đùa giỡn chúng ta trong lòng bàn tay?
Buông tấu trần, Đường Kiếp hời hợt nói.
Tu giả bên dưới lên tiếng:
- Người viết trần tử chính là Cung Đường Đoạn Quang Hải, hắn với hai người Lệ Cù là bạn thân, giúp bọn họ giấu diếm cũng không có gì lạ. Lạ là phái Tẩy Nguyệt luôn không hỏi đến chính sự, cho dù là chưởng giáo cũng chỉ tăng thêm giám sát chứ không trách móc nặng nề quá đáng, bọn họ kỳ thật cũng không phải muốn lừa gạt thiên tôn, chỉ có điều nhiều ... năm trôi qua, mọi người cũng đã quen rồi. Dù sao chỉ cần sự tình không lớn, ai cũng lười khuấy đục. Mưa nửa ngày cũng đủ cho dân chúng sinh sống.
Đường Kiếp lấy thêm một phần trần tử:
- Ngươi đang nói ta quản quá nhiều, trách móc quá nặng nề sao?
Tu giả kia cúi đầu:
- Tiểu nhân không dám, chỉ có điều ăn ngay nói thật mà thôi.
- Bọn họ không muốn lừa gạt ta, nhưng thật sự đã lừa gạt phái Tẩy Nguyệt. Đi, bắt ba người này, theo môn quy xử trí.
- Vâng.
Tu giả kia đã lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Đường Kiếp cúi đầu tiếp tục xem xét.
Hắn ở Thanh Vân Giới hơn một trăm năm, quản lý quốc gia đại sự, với các loại chính vụ đã sớm quen thuộc. Nếu như nói ban đầu ở Thanh Vân Giới còn là tay mơ, nhiều vấn đề phải lo lắng thì bây giờ chả có gì cố kỵ, cứ làm hết sức.
Tuy rằng cách làm của tu giả phái Tẩy Nguyệt Đường Kiếp không hiểu, nhưng không thể phủ nhận khách quan sự thật là, theo sự tăng cường quản chế của Đường Kiếp, trách nhiệm của các đệ tử Tẩy Nguyệt được giảm bớt, đời sống dân chúng các nơi được cải thiện, trộm cướp bị giết diệt, đất hoang được tưới, công trình khí bắt đầu thực thi, một ít nông cụ và kỹ thuật mới bắt đầu chảy vào các nơi.
Lúc này Đường Kiếp không còn là thợ rèn có nề nếp tự tay tạo ra nông cụ, mà là trực tiếp thông qua pháp thuật chế tạo, cũng vô tư truyền cho khắp nơi.
Thứ tiên gia tạo cứ như vậy chảy vào dân gian, các loại công cụ tốt rơi vào tay nông hộ mang tới từng đợt ngạc nhiên thán phục.
Tiên nhân vốn là tồn tại cao cao tại thượng, luôn cần đám gầy còm họ nuôi dưỡng tồn tại.
Nhưng hiện tại, tiên nhân rốt cục cất đi bộ mặt cao sang, bắt đầu chủ động giúp phàm nhân làm việc.
Điều này làm cho các phàm nhân thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ).
Mọi người rất nhanh đã biết, đây là nhân vật mới của phái Tẩy Nguyệt, Tiêu Dao Thiên Tôn.
Vì thế rất nhiều người ở dân gian dựng từ đường, bắt đầu cung phụng tượng của Đường Kiếp.
Với những chuyện này, Đường Kiếp không ngăn cản, thậm chí hắn còn âm thầm cố ý thúc đẩy.
Thông qua tượng đắp, hương hỏa, có một sợi dây nhân quả dần gắn kết với Đường Kiếp, dần dần hình thành một tấm lưới lớn mà chặt chẽ.
Khác Thanh Vân Giới, mỗi một sợi dây nhân quả bay về phía mình, hắn đều bóc ra dán lên người Nhị Hổ vừa mới bắt đầu đã thoát khỏi vận mạng trói buộc.
Nhị Hổ thay thế Đường Kiếp, trở thành vận mệnh chi tử, đồng thời cũng chịu Đường Kiếp sai khiến, không ngừng điều chỉnh tác phong, ảnh hưởng từ sợi nhân quả.
Điểm này cũng giống như giật dây con rối, nhưng cũng tương phản.
Giật dây con rối là thông qua sợi dây khống chế con rối hành động, Đường Kiếp thì là thông qua Nhị Hổ khống chế sợi dây, mục đích để ảnh hưởng đến vận mạng.
Hắn thoát ra ngoài mạng lưới vận mệnh, đứng ở góc độ người xem, rồi mượn tay Nhị Hổ cẩn thận gảy dây đàn vận mệnh.
Thế giới vì vậy mà sinh ra một ít biến hóa ít người biết.
Những biến hóa này mới đầu cũng không lớn, nhưng giống như quả cầu tuyết, theo thời gian trôi qua nó sẽ càng lúc càng lớn, cũng cuối cùng sinh ra kết quả Đường Kiếp chờ mong.
Đây là một công trình trường kỳ, thông qua chăm chỉ là chính, Đường Kiếp càng duỗi tay càng dài, thậm chí một lần vượt qua hạn chế môn phái tu đạo, vươn ma trảo tới Văn Tâm Quốc, công khai can thiệp chính sự.
Tuy nói tiên phái cao cao tại thượng, nhưng người công khai tham gia vào chính sự là cực ít.
Trong Văn Tâm Quốc ồn ào, cũng không ít phu tử ngoan cố không thay đổi lại không sợ chết chỉ trích Đường Kiếp trần tâm quá nặng, hổ thẹn là thiên tôn.
Đường Kiếp cũng không thèm để ý nói:
- Mệnh lệnh đã truyền đạt chính là mệnh lệnh, các ngươi nên chấp hành. Nếu cố ý không theo, ta cũng không ngại đổi bằng người biết nghe lời.
Lời vừa nói ra, tiếng phản đối lập tức tiêu giảm rất nhiều.
Kỳ thật Đường Kiếp quốc chính đều là những hành động lợi nước lợi dân, chẳng qua bất luận chính sách mới nào ra đời sẽ chạm đến đến lợi ích của một số bộ phận, có vài người còn lôi cái chết ra chống đỡ.
Có thể nói cải cách từ trên xuống dưới cho tới bây giờ vẫn cực kỳ gian nan, so sánh ra, đốm lửa nhỏ giống như khởi nghĩa nông dân càng thêm đơn giản, bởi vì nó đập nát toàn bộ cái cũ, muốn xây dựng lại đương nhiên rất đơn giản.
Đường Kiếp không có ý định xóa cũ lập mới, nhưng nếu những người này không nghe lời, hắn cũng không cần phải để ý.
Một trăm chưa tới mười năm, mười chính quyền cũng đủ xây dựng rồi.
Thứ hiện tại hắn cần chính là một chính quyền có thể nghe lời và chấp hành.
Đám người Lăng Tiêu thấy hắn tích cực can thiệp chuyện của phàm nhân cũng cảm thấy mê hoặc, lại nói sau khi hắn thăng tiến Tử Phủ lại không muốn phát triển tiếp, Đường Kiếp hiện tại rất nhiệt tình, không thấy hắn phong hoa tuyết nguyệt nhưng nói hắn có kế hoạch gì..., đều là mỗi ngày sống cùng phàm nhân thì sẽ có kinh nghiệm gì đây?
Có người muốn khuyên hắn, nhưng lại nhìn hắn ban bố mấy chính sách đều tốt. Tuy rằng loại chuyện như chiếu cố dân sinh Lăng Tiêu Tiêu Biệt Hàn làm không được tốt lắm, nhưng rốt cuộc cũng không phải cái sở trường của mình, bởi vậy lời muốn khuyên can tới bên miệng rồi lại ngừng.
Vẫn là Lăng Tiêu khuyên giải an ủi Đường Kiếp, nói vài câu như "Tu giả lúc này lấy đạo đồ làm trọng"..., giống như khuyên người già đừng nên chạy tới nhà trẻ chơi vậy.
Khổ nỗi Đường Kiếp một lòng quyết tâm không quay đầu lại, càng ngày càng có nhiều mệnh lệnh từ trong tiêu dao điện truyền ra, các đệ tử đều oán giận.
Lăng Tiêu thấy hắn xử trí gọn gàng ngăn nắp, cũng vui vẻ tiêu dao, an tâm tu hành, chỉ có điều mỗi khi nghĩ đến ước hẹn 150 năm sau với Linh Lung, lại thay hắn lo lắng không thôi. Thầm quyết định, thật sự không được, có liều cái mặt mo này cũng phải bảo vệ Đường Kiếp.
Với phái Tẩy Nguyệt mà nói, Đường Kiếp đã là tương lai, là hy vọng nhất thống Tê Hà của phái Tẩy Nguyệt.
Trong nháy mắt, mười năm qua đi.
Trong mười năm này, Đường Kiếp chăm lo việc nước, đem Văn Tâm Quốc thống trị gọn gàng ngăn nắp, mưa thuận gió hoà, trăm họ an cư lạc nghiệp, cuộc sống giàu có.
Tuy rằng ở trong mắt tu giả, sự giàu có này như lâu đài cát, không có tu giả bảo hộ, người khác giẫm lên là vỡ. Nhưng không thể phủ nhận điều này vẫn tương đối tốt.