Không có buồn bực tu luyện, cũng không có lễ nghi rườm rà quy củ, chỉ có hô bằng gọi hữu, ba hoa khoác lác, nói chuyện lớn tiếng, tiếng huyên náo bay thẳng đến chân trời.

Có ít người phải tới lúc này mới biết nhau, sau khi nghe ngóng, hoá ra ngươi với ta ở cách vách, ai da, thậm chí ngay cả Đường Kiếp cũng không biết là ai.

Đúng là đống trạch nam, trạch nữ.

Nhưng có ồn ào thế nào, có nhiều chỗ lại không hề bị quấy nhiễu.

Trên Ma Vân Phong, tòa đài cao nhất đặt sáu cái bàn, ở giữa là Xuất Khiếu kỳ Lăng Tiêu và Tiêu Biệt Hàn, hai bên còn lại là Hóa Thần Kỳ Huyền Nguyệt Cửu Hoa, bên ngoài chính là Dục Anh Kỳ Minh Dạ Không và Đường Kiếp.

Ở dưới đài cao còn có một ghế bành, đếm cẩn thận là mười tám cái, đó chỗ của mười chín Thiên Khôi, bởi vì thiên khôi thứ 19 kỳ thật chính là người đứng đầu Chiến Bộ Tiêu Biệt Hàn, cho nên trên thực tế mười chín Thiên Khôi chỉ có mười tám người là hóa hồn đỉnh cao.

Yến Trường Phong, Lý Hồng Dương, Hứa Bạch Băng, Phượng Hồng Loan, An Phong Long và một loạt đại nhân vật ngồi ở đây, có người ra ngoài chưa về cũng sẽ để vị trí trống, chứ không bởi vậy mà bỏ cũ thay mới.

Những người từng cao cao tại thượng trong mắt mình giờ lại ngồi ở vị trí thấp hơn, cảnh tượng này trong mắt Đường Kiếp cũng hơi là lạ.

- Có phải có cảm giác ký quái không?
Tiêu Biệt Ly hỏi.

Đường Kiếp gật đầu đáp:
- Vâng, dù sao cách đây không lâu, bọn họ còn là tiền bối của ta, giờ ta lại ngồi ở vị trí quan trọng hơn so với bọn họ.

- Đây là sự thật.
Tiêu Biệt Hàn lơ đễnh nói:
- Tu Tiên giới chính là thế giới người thắng làm vua, tất cả lễ giáo trói buộc cũng chỉ là mặt ngoài, không có chúng nó cố nhiên không được, nhưng mê tín chúng thì đúng là đồ ngốc. Ngươi có thể thăng tiến Tử Phủ thì chứng minh ngươi có dũng khí có thực lực có tư cách ngồi ở chỗ này, họ không dám ý kiến, chỉ có thể ở dưới đó ngước mặt lên nhìn ngươi. Đương nhiên, bọn họ trước kia là trưởng bối của ngươi, hiện tại cũng là trưởng bối của ngươi. Bối phận sẽ không vì vậy mà thay đổi. Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng tới địa vị, có hiểu không?

Đường Kiếp trả lời:
- Vâng, đệ tử hiểu.

Tiêu Biệt Hàn gật gật đầu tỏ vẻ vừa lòng, nâng chén rượu:
- Nào, uống rượu!

Nói xong uống xuống một bụng lớn.

Đường Kiếp bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể bồi uống.

Rượu này dùng linh cốc do Thủy Nguyệt Động Thiên sản xuất chế thành, linh lương thực ngàn năm tạo nên rượu ngon, ngọt lành thuần hậu, dược lực thấm thẳng vào thần hồn, là rượu cấp cao chân chính, nói đúng ra chỉ cần không có tâm kháng cự, ngay cả Tử Phủ cũng có thể say khướt.

Uống thêm một lúc, đám Tiêu Biệt Hàn, Minh Dạ Không bắt đầu líu lưỡi oang oang nói to, đâu còn chút nào phong phạm của bậc đại năng.

Mọi người luôn nghĩ, là đại nhân vật nhất định phải uy nghiêm, nói năng thận trọng, lại không biết đại nhân vật cũng là người, so với người thường cũng không có gì khác biệt. Bọn họ so với người bình thường chỉ là hiểu nhiều hơn một ít, nhớ nhiều hơn một ít, nhưng cũng có hỉ nộ ái ố, thất tình lục dục, thậm chí lúc điên lên thì còn vượt xa người bình thường.

Thời khắc này Tiêu Biệt Hàn vung vò rượu lên, lấy ra trường không biệt ly kiếm, dùng vỏ kiếm vỗ vò rượu, cao giọng hát lên.

Ba~

Chỉ hát một câu, vò rượu nát, cũng là lúc Tiêu Biệt Hàn dùng sức không xong, sẩy tay đem vò rượu đánh nát.

Lập tức có đệ tử thay bằng trống da lớn, cung cấp niềm vui cho Tiêu Biệt Hàn.

Chợt nghe đông đông đông đông, dãy Xuất Vân vang lên những tiếng rung trời, bên trong có thêm âm hưởng sát phát, không biết còn tưởng là phát sinh đại chiến, kỳ thật chính là một kẻ rượu say đập loạn.

Trên làm dưới theo, Tiêu Biệt Hàn như thế, người dưới đương nhiên cũng không khách khí, la lối om sòm.

Thậm chí nương theo cảm giác say nói:
- Xin hỏi Đường Thiên tôn, trước mắt đã có đạo hào chưa?

Đường Kiếp lắc đầu tỏ vẻ vẫn chưa.

Liền có người hiểu chuyện đạo hào cho Đường Kiếp.

Kết quả là, trong lúc nhất thời các loại đạo hào lộn xộn hết lên.

Có người đề xuất Uy Phong Thượng Thủ, rồi cái gì mà Nộ Chiến Thiên Tôn, Vô Địch Thiên Tôn, Thiết Huyết Thiên Tôn…, tuy nhiên những danh hiệu này đều bị Đường Kiếp phủ định. Tỷ như Mãnh Hổ thiên tôn nghe cũng không tệ, nhưng khi nói ra lại giống như người của Thú Luyện Môn. Vì thế người nọ liền sửa miệng gọi Phục Hổ thiên tôn, nhưng nghe vẫn không có gì khác. Cũng có người lấy thứ Đường Kiếp am hiểu như Thiên Biến thiên tôn, Kim Nhận thiên tôn, Vạn Tượng thiên tôn...

Tuy nhiên Đường Kiếp cảm thấy việc đem loại pháp thuật mình tinh thông làm tên hiệu cũng là hành vi không tốt, tương đương nói cho người khác biết ta am hiểu nhất là cái gì, rồi sẽ cẩn thận đề phòng, cho nên cũng không được.

Cuối cùng vẫn là Phượng Hồng Loan nói:
- Nhớ năm đó tiểu học tử lập chí tiêu dao Đại Thiên Giới. Ngày xưa lời thề ở bên tai, hôm nay đã thành Đại Thiên Tôn. Nếu nguyện vọng Đường Kiếp ngươi năm đó là tiêu dao thiên giới, sao không liền lấy tiêu dao làm danh hào?

"Tiêu dao?" Đường Kiếp thì thào tự nói một câu:
- Tuy rằng phiếm lạm chút, nhưng cũng là có phần hợp lòng ta. Tiêu dao giả, tự do thoải mái, thiên hạ rộng lớn mặc ta đi. Nhưng trên có hộ giới cương phong, các nơi có hung ma mãnh liệt, thiên hạ tuy lớn, làm sao có năng lực thật sự tiêu dao. Nếu bàn về khí phách, hai chữ tiêu dao cũng không thấp. Coi đây là số, lập chí lòng ta chí, cũng để cho ta tỉnh ngủ, con đường tiên looj còn dài, không thể dễ dàng tự mãn, dừng lại không tiến.

- Hay!
Tiêu Biệt Hàn đã vỗ tay nói:
- Vậy gọi là Tiêu Dao Thiên Tôn!

Một tiếng này vừa nói ra, chúng tu giả trên Ma Vân Phong đồng thời đứng dậy, nói to:
- Chúc mừng Đường Kiếp thăng tiến thiên tôn, tiêu dao thiên giới, tung hoành cổ kim!

Tiêu Dao Thiên Tôn Đường Kiếp được sinh ra!

Hôm đó, Đường Kiếp thăng tiến Tử Phủ, ba phái đại chiến dừng lại rất nhanh đã truyền khắp Tê Hà Giới.

Ai cũng biết rằng phái Tẩy Nguyệt trong hai trăm năm qua đã nhiều thêm hai vị Tử Phủ.

Tuy nói mới hai vị Tử Phủ này mới chỉ là Dục Anh Kỳ, nhưng tấn công tiểu cảnh càng dễ dàng hơn nhiều so với tấn công đại cảnh. Nói cách khác, chỉ cần thành Tử Phủ, việc trở thành Xuất Khiếu kỳ chỉ còn là vấn đề thời gian.

Tiềm lực của phái Tẩy Nguyệt bởi vậy trở thành đứng đầu chư phái, hai Xuất Khiếu hai Hóa Thần hai Dục Anh, kết cấu hoàn mỹ, bảo đảm có người kế tục.

Cùng lúc đó, khi phái Tẩy Nguyệt từ từ nâng lên cao thì thế lực Thiên Thần Cung, Thú Luyện Môn suy sụp.

Huyết Sát Chân Quân ngã xuống, Thích Vô Niệm trọng thương, có thể nghiệm chứng sự cường đại của phái Tẩy Nguyệt.

Điểm chết người chính là ngay lúc hai phái xâm chiếm phái Tẩy Nguyệt, Thất Tuyệt Môn cũng bất ngờ tiến đánh Thiên Thần Cung.

Bọn họ càng kiêu ngạo hơn Thiên Thần Thú Luyện, bốn vị Chân Quân trực tiếp xâm nhập Mạc Khâu đi vào Thiên Thần sơn, trận đạo đại tông sư Hồng Thần Cơ tự mình ra tay, lấy trận phá trận, ở trong đại trận thủ hộ Thiên Thần Cung đánh ra một chỗ hổng, tứ đại Chân Quân cùng xông vào Thiên Thần Cung bắt người cướp của chứ không giết một ai, rồi cứ như vậy rời đi.