Nhìn thấy cảnh này, trong lòng mọi người đều căng thẳng.
Phong Mục Nguyên kia ngày thưởng có da thịt tốt, thoạt nhìn chỉ là một văn sĩ áo xanh hào hoa phong nhã, thời khắc này sau khi xuất hiện liền chắp tay với Lăng Tiêu:
- Bái kiến Lăng Tiêu chưởng giáo, Tiêu Thần Quân, Minh Chân Quân, trăm năm không thấy, biệt lai vô tích!
Minh Dạ Không hừ một tiếng:
- Miệng ngươi dịu dàng như thế nhưng trong lòng có phải là hận ta muốn chết? Lần trước ta đã phá hủy kế hoạch của ngươi.
- Không sao, không sao, đợi lần này ta giết được Đường Kiếp, thù này tự nhiên cũng sẽ báo.
Lại là một thanh âm vang lên.
Thanh âm quen thuộc này khiến Tiêu Biệt Hàn run lên:
- Thích Vô Niệm!
Người xuất hiện kia chính là Thích Vô Niệm.
- Còn có ta!
Lại một thanh âm vang lên.
Lại là một nam tử kim giáp xuất hiện, phía sau còn mang một chiến đao dài.
- Chiến Vô Thương!
Lăng Tiêu nói nhỏ…. Sau khi nhìn thấy vị Tử Phủ thứ tư xuất hiện, mày cũng đã khẽ nhăn lại.
Minh Dạ Không lại hắc một tiếng:
- Bất quá chỉ là một tiểu bối hậu sinh tấn công Tử Phủ, liền khiến Thú Luyện Môn và Thiên Thần Cung dắt tay nhau mà tới, thật đúng là coi trọng Tẩy Nguyệt phái chúng ta, còn có người nào thì mau ra luôn đi.
- Nếu Dạ Không Chân Quân cho gọi, ta sao lại dám ẩn nấp, các con, mau tới bái kiếm Chân Quân đi!
Phong Mục Nguyên đã cười dài nói.
Chỉ thấy xa xa từng chiếc chiến thuyền lớn lao ra từ trong đám mây, vô số đệ tử Thú Luyện Môn và Thiên Thần Cung đứng thẳng trên đó. Những chiếc thuyền lớn kia lay động ra tiếng gầm kinh thiên, vô số họng pháo đã nhắm ngay dưới sơn cốc, khiến người xem biến sắc.
Chỉ có Tiêu Biệt Hàn vẫn không sợ như trước, dài thanh cười nói:
- Chỉ là một ít linh tôm tướng cua thì sao chứ? Sẽ không phải có vài người lợi hại nữa chứ? Tên trộm đạo Hàn Vô Tâm ở đâu? Ta không tin hắn không đến.
Thích Vô Niệm dã lên tiếng nói:
- Thú Luyện Môn ta cộng thêm Thiên Thần Cung, tổng cộng xuất động sáu Tử Phủ rồi, đối phó các ngươi là đủ. Lão tứ không thèm náo nhiệt, đã sớm đi tới quý phái đi dạo, cũng tránh Tẩy Nguyệt phái sau lưng làm cái quỷ gì mà chúng ta không biết.
Nghe nói như thế, mọi người đều kinh hãi.
Một vị Tử Phủ chạy tới trên địa bàn của Tẩy Nguyệt phái cũng không phải chuyện tốt gì, cũng may Huyền Nguyệt và Cửu Hoa còn ở đó, chỉ là nếu như thế sẽ bị kiềm chế, muốn cứu viện cũng khó.
Chiến Vô Thương kia đã lớn tiếng nói:
- Không cần lo lắng, chỉ cần các ngươi không giở trò bịp bợm, lão tử cũng sẽ đúng mực. Bọn ta tiến đến chỉ vì lấy tính mạng của Đường Kiếp, nếu chịu dâng ra thì bọn ta vô cùng cảm kích.
Minh Dạ Không hừ lạnh nói:
- Tẩy Nguyệt phái chúng ta khi nào lại hiếm lạ sự cảm tạ của Thiên Thần Cung các ngươi. Muốn giết đệ tử bổn phái sao? Vậy có bản lĩnh thì tự mình tới đây!
Nói xong trường kiếm trong tay đã chỉ ra, đâm về phía Chiến Vô Thương.
Miệng Chiến Vô Thương nhếch lên:
- Dục Anh mà thôi, Minh Dạ Không, ngươi vẫn chưa phải đối thủ của ta.
Nói xong đã lấy đao trên lưng xuống, cứ như vậy chém tới một đao ngăn trở kiếm quang của Minh Dạ Không.
Đồng thời Thích Vô Niệm, Kim Sơn Nhạc và Phong Mục Nguyên, cộng thêm Thanh Thiên Ma Lang, Ban Chích Kỳ Yêu cũng đồng loạt ra tay, nhắm ngay Đường Kiếp mà công kích.
Hai mắt chưởng giáo Lăng Tiêu khẽ nhích, trên đỉnh đầu Đường Kiếp đã xuất hiện một lồng ánh sáng màu trắng. Năm Tử Phủ liên hợp ra tay đánh thẳng vào trên màn hào quang này, tạo ra một mảnh quang hoa ngút trời.
Tiêu Biệt Hàn cư nhiên cũng xuất kiếm, một kiếm chém về phía ba người hai thú.
Tuy chỉ một kiếm, nhưng ba người hai thú lại cùng cảm thấy một kiếm này chính là chém về phía mình, lên trời xuống đất lại không có cách nào tránh, chỉ phải cứng rắn thi pháp chống đỡ.
Thích Vô Niệm hừ một tiếng, chắp tay trước ngực đẩy tới, kiếm quang kia chạm tới lòng bàn tay của hắn lại biến mất không thấy gì nữa.
Phong Mục Nguyên, Kim Sơn Nhạc và đám yêu thú đều cùng lui một bước, lộ vẻ lần đọ sức này bị khốn đốn.
Tuy rằng số lượng nhiều, nhưng chất lượng thật sự của Thú Luyện Môn lại quá bình thường, Phong Mục Nguyên và Kim Sơn Nhạc đều là Tử Phủ Hóa Thần Kỳ, mà Thích Vô Niệm, Tiêu Biệt Hàn và Lăng Tiêu đều là Xuất Khiếu Kỳ, tuy là lấy hai đánh năm nhưng hai người cũng không hề sợ.
Ngược lại Minh Dạ Không lại thua so với Chiến Vô Thương, Chiến Vô Thương là tu giả Hóa Thần Kỳ, cảnh giới vốn cao hơn Minh Dạ Không, mà chiến lực thực tế của người này trong tu giả Hóa Thần cũng thuộc loại nhất nhì. Dưới tình huống cưỡng chế một bậc, thực lực của Chiến Vô Thương rất dễ dàng thắng Minh Dạ Không. Thời khắc này hai người giao thủ, áp lực của Minh Dạ Không tăng mạnh, cuối cùng cũng may hắn am hiểu thuật dịch chuyển không gian, đánh không lại ít nhất còn có thể sống, chỉ có điều muốn chống đỡ dưới sự giết chóc kinh khung của chiến đao kia cũng không phải chuyện dễ. Cũng may Lăng Tiêu độc đấu với bốn Hóa Thần Thú Luyện Môn vẫn chiếm thượng phong, thường thường còn có thể rút ra để tương trợ cho Minh Dạ Không.
Cùng lúc đó, đệ tử của hai phái Thiên Thần và Thú Luyện cũng đã xông lên, thẳng hướng đệ tử Tẩy Nguyệt phái.
Rất hiển nhiên hai phái lớn như vậy tiến đến, đã không có ý định chỉ giết một Đường Kiếp mà muốn tiến hánh một lần tạo ra thương tổn nặng đối với Tẩy Nguyệt phái. Ngay cả không thể tiểu diệt Tẩy Nguyệt phái cũng muốn hủy đi anh tài của bọn họ, ngàn năm sau, nhân tài điêu linh, tự nhiên sẽ sụp đổ.
Đệ tử Tẩy Nguyệt phái cũng không nhượng bộ, bọn họ đã sớm bày ra đại trận thủ hộ trong này, thời khắc này trực tiếp triển khai đại trận, mượn dùng địa lợi chống cự công kích.
Một hồi đại chiến của các tu giả cứ như vậy được triển khai.
Đao quang kiếm ảnh, pháp thuật như nước lũ tràn ngập khắp không gian, tạo ra một hồi giết chóc phấn khích.
Cũng không biết có bao nhiêu người điên cuồng muốn vọt tới bên người Đường Kiếp, giết đại địch của hai phái, chỉ có điều lại có Vô Cực Đại Chân Cương của Lăng Tiêu chưởng giáo ngăn cản khiến họ không qua được.
Phong Mục Nguyên đã quát lên:
- Chúng đệ tử, toàn lực công kích vòng bảo hộ Vô Cực!
- Vâng!
Đệ tử hai phái cùng hét lớn, tấn công về phía Vô Cực Đại Chân Cương.
Liền giống như Đường Kiếp dùng trăm ngàn phân luân phiên đối phó với Vương Tuyệt Diệt, đối mặt với công kích của số lượng lớn đệ tử, Vô Cực Đại Chân Cương đã lung lay sắp đổ.
Nhìn thấy cảnh này, Lăng Tiêu hừ một tiếng, đã một lần nữa bỏ thêm một tầng cho Vô Cực Đại Chân Cương.
Nhưng là cường nhân so chiêu, mất đi chút xíu chính là sai ngàn dặm.
Chính là một chút phân tâm khiến phản ứng của Lăng Tiêu chậm một đường, bản tay của Thích Vô Niệm đã nổi lên phòng trào vô tận đập vào trước ngực Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu kêu lên một tiếng ngã xuống, Thích Vô Niệm cười ha hả nói:
- Tử Phủ cảnh, niệm động pháp sinh, phân tâm giống như bất động. Chưởng giáo Đại Tôn, sao lại phạm sai lầm như thế, thật giống mấy hậu bối nho nhỏ quá. Thật muốn vì Đường Kiếp mà hao tổn chính mình đã là không thể bù đắp đủ cái mất.
Khi nói chuyện quyền cước cũng không hề chậm lại, lần lượt đánh về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu hừ một tiếng, ống tay áo tung bao, vừa hóa giải vừa nói:
- Thích Vô Niệm, Thiên Thần Cung các ngươi vẫn chú ý chính là ngươi. Ngươi sẽ không thực sự nghĩ rằng chỉ các ngươi có đồng minh sao?