Những cự hán này đều là bạn đồng kỳ với Vương Tuyệt Diệt ở Thất Tuyệt Môn, cùng nhau tạo ra thể hệ Thể tu hùng mạnh. Nhưng vì nhiều năm ma luyện nên dần dần mất đi nhân tính, mất đi thần trí, cuối cùng hóa thành con rối chỉ biết nghe lệnh làm việc, được gọi là lực sĩ bạt sơn.
Những lực sĩ này có thể bạt sơn, tức là phá núi, khí thế thâu tóm sơn hà, ở trên phương diện sức mạnh có thể so sánh với Hóa Hồn, thực lực kinh người khủng bố. Trong tay bọn họ cầm kỳ thật không phải thạch côn, mà là mười tám tòa núi lớn do Đại tông sư luyện khí của Thất Tuyệt Môn, luyện hóa ngưng tụ chúng thu lại thành thạch côn, tên cổ gọi là Sơn hà côn.
Thời khắc này này mười tám lực sĩ bạt sơn cầm Sơn hà côn trong tay, đứng ở bên cạnh Vương Tuyệt Diệt, vẻn vẹn sức nặng đã khổng lồ tới kinh người. Nếu không phải toàn bộ dãy núi Trung Hành đều được đại trận bảo hộ, vẻn vẹn là sức nặng ở đây cũng đã có thể đè sụp đỉnh Tuyệt Diệt.
Vương Tuyệt Diệt đảo mắt nhìn lướt qua mười tám lực sĩ, thản nhiên nói:
- Hai người, lên!
Chỉ thấy hai gã lực sĩ bạt sơn đi ra, giơ tay vung Sơn hà côn nện xuống Vương Tuyệt Diệt, chỉ một côn, liền tạo ra phong vân xoắn động khôn cùng.
Vương Tuyệt Diệt cũng là giơ tay lên tiếp đón.
Sơn hà thạch côn nện vào cánh tay gã, phát ra âm thanh vang vọng đinh tai nhức óc, Vương Tuyệt Diệt vô sự, ngược lại lực sĩ vung côn bị chấn động lùi lại sau một bước. Khi một gã bị bức lui lập tức một gã khác cũng đã nện Sơn hà thạch côn lên lưng Vương Tuyệt Diệt, cú nện khiến Vương Tuyệt Diệt lảo đảo, loạng choạng nhào về phía trước một bước. Chỉ thấy làn da trên lưng gã nơi bị côn đập xuống như hơi rạn nứt, sau lại lập tức nhanh chóng phục hồi như cũ, có thể thấy được lực lượng ẩn giấu ở dưới khối thân thể này vô cùng kinh người.
Cùng lúc đó Vương Tuyệt Diệt đã phất tay đánh ra một quyền, nện vào giữa Sơn hà thạch côn, đánh bay thạch côn lên, lực sĩ bạt sơn cũng theo nó bị đánh bay ra ngoài.
- Bốn người!
Vương Tuyệt Diệt không hài lòng quát lên.
Lại là bốn gã lực sĩ bạt sơn tiến lên, Sơn hà côn đập loạn về phía Vương Tuyệt Diệt. Vương Tuyệt Diệt hét lớn một tiếng, thân thể chợt phồng lớn lên, trong thân thể bắt đầu khởi động ra một dòng khí khổng lồ, cứ như vậy bao vòng quanh cơ thể mình, sau đó xông về phía mấy gã lực sĩ.
Rầm rầm rầm, Vương Tuyệt Diệt cố nhiên là bị chấn động khóe miệng đổ máu, thiết quyền rạn nứt, còn sáu gã lực sĩ bạt sơn cũng bị gã đánh ngã lăn quay ra đất.
- Thêm sáu người tiến lên!
Vương Tuyệt Diệt vẫn chưa thỏa mãn quát.
Lại có sáu gã lực sĩ bạt sơn đi lên, lúc này đã là mười hai lực sĩ bạt sơn vây quanh cùng lúc công kích Vương Tuyệt Diệt.
Vương Tuyệt Diệt cũng hoàn toàn không sợ, mặc cho mỗi lần bị trúng đòn của lực sĩ bạt sơn khiến gã hộc cả máu, nhưng gã cũng là càng đánh càng hăng.
Thời khắc này rầm rầm liên tục đánh ra hai quyền, lại đẩy lui mười hai lực sĩ, gã hét lớn:
- Tất cả cùng tiến lên!
Mười tám lực sĩ bạt sơn cùng nhau nhấc côn nện về phía Vương Tuyệt Diệt.
Điều này đã là tương đương với mười tám người tu Hóa Hồn cùng lúc công kích, bất đồng duy nhất chỉ là họ không có thần trí ảnh hưởng, nên chiêu thức không có thay đổi gì, không có thần lực vô thượng nên khó mà có thể phát huy được, không thực chiến sở trường, sơ hở này đã tạo cơ hội cho Vương Tuyệt Diệt lợi dụng.
Thời khắc này hai tay gã nhấc lên, ngăn trở bốn cú nện xuống của Sơn hà côn, nương theo lực quán tính rút lui vài bước, vừa né tránh công kích các phía, đồng thời dùng tấm lưng cứng rắn chống hai côn, lật tay đánh bay một gã lực sĩ bạt sơn, tiếp theo lại quật ngã một gã lực sĩ khác trên đất. Thân hình lóe lên, có thể chống đỡ liền tuyệt không trốn chạy, có thể công liền tuyệt đối không thủ, cũng đánh cho mười tám lực sĩ kẻ bay kẻ ngã, vô cùng náo nhiệt.
Mặc dù là đỉnh Tuyệt Diệt đã được đại trận bảo hộ, nhưng dưới sức mạnh lực triều khủng bố hạ xuống khiến cho đỉnh núi vẫn đất đá bay loạn xạ, cây rừng gãy đổ. Đệ tử ở phía xa nhìn cuộc chiến lắc đầu liên tục nói:
- Ôi, vừa mới tu sửa xong đỉnh Tuyệt Diệt, lại sắp phải sửa lại lần nữa.
- Một lần Đại sư huynh tu luyện, quả thực chính là một lần hủy đi đỉnh Tuyệt Diệt.
- Không có cách nào khác a, với sức mạnh của huynh ấy, thực sự rất khó có nơi nào có thể chống đỡ được.
Các đệ tử đều lần lượt nói, ánh mắt nhìn Vương Tuyệt Diệt tràn đầy hâm mộ kính trọng.
Đối với bọn họ mà nói, Vương Tuyệt Diệt quả thực chính là thần nhân ở bầu trời, có thể chỉ trong vòng chưa tới hai trăm năm tu luyện mà thực lự cđã tới bậc này, quả thực khiến người nghe hoảng sợ.
Cũng có người bật thốt lên:
- Đại sư huynh thần uy vô song, chỉ bằng tên Đường Kiếp kia mà cũng dám đánh đồng với Đại sư huynh? Hừ, hai trăm năm sau có thể khiêu chiến Linh Lung Tiên Tôn, sẽ chỉ có thể là Đại sư huynh của chúng ta.
- Đúng đấy, đúng đấy!
Mọi người cùng nhau đồng thanh nói.
Chỉ có một người ôm đầu gối ngồi một mình, cười mà không nói gì, chính là Mục Nghị.
Một gã người tu trẻ tuổi thấy vậy, hừ nói:
- Mục Nghị, ngươi có ý kiến gì sao? Hay là không phục chúng ta nói như vậy?
Sau khi tốt nghiệp, Mục Nghị nếu không còn là thiên tài trong học viện, mà chỉ là một thành viên trong Thất Tuyệt Môn. Ở đây có vô số thiên tài cạnh tranh nhau, ai cũng có huy hoàng sở trường thuộc về mình, ai cũng không phục ai. Mục Nghị mặc dù trí tuệ, nhưng Tiên Thiên thể chất yếu đuối khó có thể thay đổi, nên trên phương diện thực lực cũng không thể chiếm lợi thế, cũng liền khó tránh khỏi không được coi trọng. Nếu không có Vương Tuyệt Diệt kiên trì, Mục Nghị thậm chí không thể ngồi ở chỗ này nói chuyện với mọi người.
Mục Nghị nhìn lên không trung, lười biếng nói:
- Đường Kiếp nếu là như dễ dàng đối phó như vậy, cũng không phải là Đường Kiếp rồi. Nghe nói hắn đã sớm có năng lực đối kháng được với người tu Tử Phủ, tuy rằng trước Đại sư huynh và Kim sư bá đại chiến ba trăm hiệp bất phân thắng bại, nhưng theo ta thấy, Kim sư bá vẫn là hạ thủ lưu tình rồi. Đại sư huynh của hiện tại, còn không phải là đối thủ của Đường Kiếp.
- To gan!
- Xằng bậy!
- Ngay cả mười tám lực sĩ bạt sơn đều không làm gì được Đại sư huynh, một Đường Kiếp tính là cái gì chứ?
Mọi người lại lần nữa chỉ trích Mục Nghị.
Mục Nghị cũng không để ý.
- Ầ!
Nương theo âm thanh vang dội, mười tám lực sĩ đồng thời bị đánh bay.
Khói bị tràn ngập, Vương Tuyệt Diệt dĩ nhiên đi ra.
Toàn thân gã đẫm máu, gân róc xương nứt, có thể thấy được bị mười tám lực sĩ nện cũng không nhẹ, nhưng người thắng vẫn là gã.
Cứ như vậy sải bước đi tới trước mặt Mục Nghị, nói:
- Ngươi cho rằng, bây giờ ta còn chưa phải là đối thủ của Đường Kiếp?
Mục Nghị gật gật đầu:
- Luận lực lượng, Đại sư huynh ngay cả Dục Anh Kỳ đều có thể nghiền ép, nhưng biến hóa quá ít. Lần trước cùng sư bá giao thủ, Kim sư bá là công bằng cùng huynh đánh ngang tay, nhưng nếu dùng thủ đoạn, Kim sư bá chắc chắn thắng huynh. Đường Kiếp kia là thể pháp song tu, theo hiểu biết của ta, vẻn vẹn trên phương diện lực lượng sẽ không thua huynh. Hơn nữa hắn lại nắm giữ các loại pháp thuật, Thiên Nhai Hải Các lại râm ran nói hắn nắm giữ đạo pháp, sư huynh nếu muốn thắng hắn, ta cho rằng rất khó!
Hắn lời còn chưa dứt, một gã người tu đã nói:
- Đại sư huynh đừng nghe tiểu tử này nói hươu nói vượn, cả ngày chỉ dùng miệng lưỡi lợi hại cãi người…
- Cút ngay!
Vương Tuyệt Diệt túm lấy cổ của người tu tùy tay quăng ra, người tu kia như sao băng biến mất không thấy gì nữa.
Vương Tuyệt Diệt lúc này mới nói:
- Ta cũng cho rằng Đường Kiếp có thể ngăn được thấp nhất chỉ của Linh Lung, thì cũng không phải người mà ta dễ dàng địch được, bất quá ta ngay cả một chút hy vọng đều không có sao?
Mục Nghị lắc lắc đầu.
Vương Tuyệt Diệt nhíu mày, có vẻ rất bực bội, có thể thấy được gã khá là tín nhiệm cách nhìn của Mục Nghị đấy.
- Kỳ thật muốn thắng hắn, cũng không phải là không có biện pháp.
Mục Nghị đột nhiên nói.
- Biện pháp gì?
Vương Tuyệt Diệt vội hỏi.
- Đợi! Chờ đợi! Theo tư liệu mà ta thu được, Đường Kiếp những năm gần đây có thể nâng cao bay nhanh, là do tài nguyên mà hắn đoạt được có liên hệ rất lớn. Nhưng Đường Kiếp không có khả năng vẫn có nhiều tài nguyên như vậy cung cấp hắn tiêu xài, một ngày nào đó, cước bộ của huynh sẽ vượt qua hắn.
Vương Tuyệt Diệt lắc đầu:
- Quá chậm! Trước đây vài ngày, Đường Kiếp đã nói sẽ đến thực hiện lời ước hẹn năm xưa. Hắn muốn mau tới, ta không thể bỏ qua cơ hội lần này.
Mục Nghị ngẫm nghĩ một chút trả lời:
- Vậy cũng chỉ có một phương pháp.
Ánh mắt của Vương Tuyệt Diệt đột nhiên ngưng tụ:
- Ngươi nói là...
Mục Nghị trả lời:
- Vô sinh lộ!