Đường Kiếp cũng không vội, chỉ nói:
- Đều chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong, là có thể động thủ.

Hắn vừa nói lời này ra khỏi miệng, mọi người giận dữ, đang muốn cùng tiến lên, chợt nghe một tiếng:
- Chậm đã!
Vang lên, sau đó một người tu cầm đầu bước lên, chắp tay với Đường Kiếp nói:
- Tại hạ Ung Tử Dục, là môn chủ Ngọc Tuyền phái, không biết các hạ vì hà cớ gì? Lại tới đây tập kích sơn môn, có phải hay không có hiểu lầm gì chăng?

Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Ngọc Tuyền phái các ngươi cướp giật, giết chóc vô tính, khiến người người oán trách, chẳng lẽ còn không rõ bản thân ít kẻ thích mà nhiều kẻ thù sao? Cần gì phải trưng ra bộ dạng như vậy?

Quả nhiên sắc mặt mọi người đều bình thản, không hề ngạc nhiên.

Chỉ có Ung Tử Dục ha hả mỉm cười vài tiếng:
- Quả thế, nói như vậy, đạo hữu không phải là người Lê Quốc chúng ta rồi.

Đường Kiếp lắc đầu:
- Không phải.

Nghe thấy như thế, Ung Tử Dục hoàn toàn yên lòng, trên mặt mới vừa rồi còn khách khí nhưng hiện tại đã mơ hồ lóe ra một tia sát khí:
- Nếu đã không phải, vậy ngươi ở trên Lê Quốc ta hống hách cái gì? Phải biết rằng nơi này chính là địa bàn của Thất Tuyệt Môn, mặc kệ ngươi là đệ tử phái nào, một khi đã và Lê cảnh phải chịu quản hạ của Thất Tuyệt Môn! Dám chủ động công kích môn phái được Thất Tuyệt Môn bảo hộ, đây là hành động khiêu khích, quả thực là đáng chết!

Gã một câu cũng không rời mấy từ Thất Tuyệt Môn, hiển nhiên là có chút không rõ thực lực của Đường Kiếp, cho nên như chó cậy gần nhà mà kiêu ngạo. Những năm gần đây Ngọc Tuyền phái không bỏ tiền nhưng cũng làm vô số vụ buôn bán, đắc tội không ít môn phái, cho nên đối phương rốt cuộc là ở lần nào hay ở chỗ nào bị cướp gã cũng lười hỏi tới.

Kỳ thật vị này môn chủ cũng biết tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng gặp chuyện.

Nhưng cướp bóc tựa như cơn nghiện vậy, một khi bắt đầu rồi liền khó có thể dừng lại, môn phái lớn nhỏ hơn ba trăm người đều trông chờ vào gã, một số người được gã mời tới cung phụng cũng cần phải tiêu tiền, chính là bảo hộ ô dù ở phía trên cũng phải dùng tiền lo lót. Một khi dừng lại, thù hận bên ngoài chưa dứt, nội bộ đã phát sinh vấn đề, bởi vậy cũng chỉ có thể nghiến răng làm tới, ho vọng rằng vấn đề lần này cũng giống như trước kia, chỉ là một tiểu tử không biết trời cao đất rộng đi tìm cái chết.

Đường Kiếp nghe thấy buồn cười, nói:
- Đợi sau khi ta tiêu diệt các ngươi, thì sẽ tự mình tới Thất Tuyệt Môn thỉnh tội.

Nghe hắn nói như thế, Ung Tử Dục biết đối phương hiển nhiên là không chịu bỏ qua, quyết định chắc chắn, khua tay nói:
- Xử lý hắn!

Thuộc hạ của gã đốt lên một lá bùa, đây là bùa tín hiệu gã dùng để liên lạc với Thất Tuyệt Môn, nếu hỏa phù phát ra, Thất Tuyệt Môn sẽ toàn lực đến giúp. Kỳ thật Thất Tuyệt Môn phân đà viện binh chưa chắc mạnh hơn bọn họ, nhưng thân phận Thất Tuyệt Môn lại không tầm thường, hiệu quả kinh sợ rõ ràng lớn hơn bọn họ, cho nên người này không sợ bởi vì nghĩ đây chỉ là Ngọc Tuyền phái nho nhỏ, nhưng hắn có thể không sợ Thất Tuyệt Môn chân chính sao?

Hơn ba trăm đệ tử đã cùng nhau xông lên.

Đường Kiếp nhìn cũng không nhìn, nói:
- Y Y, giao cho muội đấy.

- Được!
Y Y hô một tiếng, phất tay thả ra Vân Mẫu Chiến Khôi, bàn tay nhỏ bé lại phất phất, rắc ra lượng lớn Đậu Binh.

Đường Kiếp từ sau khi tiến vào Dục Anh, liền giao hai đại sát khí này cho Y Y bảo quản, có hai thứ này, chiến lực của Y Y trở nên cực kì khủng bố.

Hơn ba trăm đệ tử chưa kịp lại gần, đã bị Vân Mẫu Chiến Khôi dùng một quyền đánh văng ra, trong lúc nhất thời trận hình rối loạn, chỉ thấy vô số Đậu Binh đã xông lại, ở trên không trung triển khai tác chiến, tạo lên sát khí khôn cùng.

Cảnh tượng này khiến cho đám người tu kinh ngạc, trước đây bọn họ chưa bao giờ thấy qua thứ gì như vậy.

Chỉ thấy ở xung quanh con rối, trận pháp của chúng đệ tử chịu ảnh hưởng lớn. Mà không có hiệu quả của liên kết trận hình, đám người tu Thoát Phàm bị hất văng ra được đám Đậu Binh tận tình chăm sóc, tàn sát, khiến đám người tu nhìn thôi cũng hoảng sợ.

Ung Tử Dục càng lớn tiếng nói:
- Lớn mật cuồng đồ, hủy căn cơ ta. Chư vị, cùng ta cùng nhau xông lên giết chết cuồng đồ này!
Lúc này gã cũng không chú ý mặt mũi nữa, trực tiếp kêu gọi mọi người cùng nhau xông lên.

Ba Hóa Hồn, bảy Tâm ma, mười tám Linh Hoàn đồng thời nhảy lên, nhiều người như vậy, cho dù là đối phó một vị người tu Dục Anh Kỳ cũng có thể đánh lại. Thời khắc này lại cùng nhau giơ lên các loại pháp bảo, chỉ thấy trên bầu trời đã phát ra hào quang ngút trời, Phong Vân Lôi Điện nhiều màu sắc rực rỡ, đủ các loại dị tượng lộ ra, trên bầu trời quang hoa kích động, nhuộm đầy trời sát khí.

Nhưng mà sát khí ở trong mắt Đường Kiếp lại vô cùng yếu đuối, Đường Kiếp mắt lạnh nhìn, lẩm bẩm nói:
- Thật thích hợp để thử binh!

Tay hắn nắm lại, Đế Nhận liền xuất hiện, chém một phát về đám bảo vật.

Một kiếm này nhìn như đơn giản, nhưng lại là do Đường Kiếp mấy năm tu luyện kiếm đạo thần tủy mà thành, hiện giờ đánh lên đám pháp bảo kia, vốn cho là cục diện lưỡng cường tranh chấp, nhưng ngay tại khi Đế Nhận điểm của Đường Kiếp chạm vào đám pháp bảo, chợt nghe lắc cắc một tiếng vang giòn tan, đám pháp bảo đều bị vỡ vụn, cứ như vậy tiêu vong.

- Chuông Hỗn Nguyên của ta!
Một gã người tu cao giọng thét lên.

Chuông Hỗn Nguyên của gã là do hơn năm mươi năm thu thập linh vật thiên hạ mới đúc thành một món pháp bảo như vậy, kỳ diệu vô song, uy năng kinh người, không ngờ bây giờ còn chưa phát huy ra hiệu quả, đã bị Đường Kiếp một kiếm chém nát.

Một kiếm vỡ vụn chuông, đồng thời còn có chút kim quang bốc lên, dung nhập vào bên trong Đế Nhận, chỉ có điều cảnh tượng này chỉ trong chớp nhoáng, cũng không có người chú ý.

Đường Kiếp nghĩ quả nhiên là thế.

Thời khắc hắn đâm ra một kiếm này đồng thời, cũng sử dụng Binh Tự Quyết, đây cũng là hắn lần đầu tiên dùng Đế Nhận để triển khai. Cách làm này trước kia hắn không làm được đấy, thì ra hành trình ngũ hành tuyệt địa, ở trong quá trình hấp thu lượng lớn các kim sa sau mới có thể làm được.

Mà khi hắn dùng Đế Nhận triển khai Binh Tự Quyết, cảm giác lực lượng cần để vỡ binh như giảm bớt, không giống như nguyên bản phải tiêu hao lượng lớn thể lực.

Đến tận lúc này, Đường Kiếp kỳ thật mới chân chính thoát khỏi hạn chế của Binh Tự Quyết, uy lực của Đế Nhận cũng cho đến tận ngày hôm nay mới rốt cục có thể toàn diện phát uy.

Thời khắc này một kiếm vỡ chuông, người tu kia thét lên, Đế Nhận cũng đã vẽ ra một đường hình cung dài, đâm về bảo vật của phía một người tu khác.

Nương theo kiếm quang vẽ ra, trên bảo vật trên bầu trời đều nhất loạt ba ba ba vỡ vụn, đều hóa thành hạt kim sa dung nhập vào bên trong Đế Nhận.

Trong nháy mắt, một đám người tu không còn giữ nổi một pháp bảo.

Bảo vật có ý nghĩa rất trọng yếu với người tu, một kiện pháp bảo cực phẩm có thể nâng cao năm phần thực lực người tu, thậm chí là cao hơn nữa. Mà có vài người tu lại có nhiều loại bảo vật, thậm chí có thể mượn chúng khiến thực lực bản thân tăng lên gấp bội.

Hiện giờ bảo vật vừa mất, thực lực chúng tu lập tức giảm đi, họ đau buồn kêu ra tiếng, giống như một kiếm này đâm nát ruột gan của bọn họ vậy.

Đáng tiếc Đường Kiếp bây giờ còn chưa tung ra công kích vạn bảo, cho nên kế tiếp Đường Kiếp trực tiếp quét ngang một kiếm.