Ngay khi Du Thiếu Phong hô lên, đồng thời một gã học tử giám thị đã đi tới, ánh mắt nhìn vào tờ giấy trên bàn Đường Kiếp.

Đường Kiếp biết mình có thể giải thích, dựa vào thực lực của mình, hắn vốn không cần phải gian lận. Nhưng hắn chợt ý thức rằng, không được làm ồn trong trường thi, muốn giải thích phải ra khỏi trường thi, nhưng lúc đó hắn không thể nào tiếp tục quay lại làm bài, có thể giữ được điểm tích lũy, nhưng lại mất đi cơ hội tham gia kỳ thi này.

Lên lớp nửa năm với hắn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mất đi tư cách tiến vào tầng chín Thiên Nhất Các thì lại là chuyện lớn.

Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Đường Kiếp lập tức đưa ra quyết định. Hắn đột nhiên cầm lấy tờ giấy kia.

Mở ra.

Đưa lên mặt, hung hăng xì nước mũi ra.

Động tác này khiến cho học tử giám thị ngẩn người.

Ngay cả Du Thiếu Phong cũng ngây ra.

Đường Kiếp tỏ ra không có chuyện gì, vứt tờ giấy xuống mặt đất, sau đó lại tiếp tục làm bài thi, dường như tiếng hô vừa rồi của Du Thiếu Phong không phải nhằm vào hắn. Vị học tử kia nhìn cục giấy trên mặt đất, lại đi tới xem Đường Kiếp làm bài thi, cuối cùng cũng không cầm lên, chỉ trừng mắt nhìn hắn nói: - Ngươi được lắm.

Sau đó xoay người rời đi.

Đường Kiếp lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Du Thiếu Phong.

Ánh mắt hai người nhìn chằm chằm vào đối phương, trong khoảnh khắc tựa như tóe ra lửa.

Du Thiếu Phong hừ một tiếng, lúc này mới quay ra tiếp tục làm bài thi, trong lòng Đường Kiếp cũng đã nổi cơn thịnh nộ. Hắn không biết đây là ý tưởng nhất thời của Du Thiếu Phong, hay là vốn gã đã có dụng tâm từ trước, hoặc là bị người khác giật dây, nhưng nếu đã muốn hãm hại mình, vậy cũng đừng trách mình phản kích.

Nếu đã thích hại người, vậy thì cũng phải thử cảm giác bị người khác hãm hại.

Nghĩ vậy, Đường Kiếp cũng không vội vã, tiếp tục làm bài thi.

Những câu hỏi lớn đều đã làm xong, hắn hướng về phía Vệ Thiên Xung ho nhẹ một tiếng.

Vệ Thiên Xung lúc này đang nhìn bài thi, gấp tới mức vò đầu bứt tai, nghe thấy âm thanh của Đường Kiếp, quay đầu lại, chỉ thấy Đường Kiếp ở đang dùng tay ra hiệu với mình.

Kiểu ra hiệu này, chính là kiểu mà lúc trước khi gã có ý định gian lận, đã giao hẹn với Đường Kiếp, nhưng bị Đường Kiếp bác bỏ. Không ngờ lúc này, hắn lại chủ động làm ra mấy động tác, trong lòng mừng rỡ, liên tục gật đầu.

Thấy Vệ Thiên Xung hiểu được ý mình, lúc này Đường Kiếp cúi đầu giả bộ xách giày, lặng lẽ vận tâm pháp, khiến cho châm Nguyên Khí bắn ra ngoài.

Lần công kích này chạy dọc theo mặt đất, tốc độ cực nhanh, bắn vào lòng bàn chân Du Thiếu Phong.

Du Thiếu Phong chỉ cảm thấy lòng bàn chân đau xót, theo bản năng nhảy cẫng lên, đá đổ cả chiếc bàn, tiếng động quá lớn, khiến cho vô số học sinh đều ngẩng lên nhìn. Vài người giám thị cùng nhau chạy tới, đánh về phía Du Thiếu Phong.

Cả trường thi nhất thời náo loạn.

Cùng lúc đó, thừa dịp ánh mắt mọi người dời đi, một tờ bài thi Đường Kiếp đã sớm nắm ở trong tay, dùng linh khí quét về phía Vệ Thiên Xung.

Đồng thời Vệ Thiên Xung cũng phát động dẫn linh thuật, đưa bài thi của mình bay về phía bàn Đường Kiếp.

Hai tờ bài thi trên không trung lần lượt giao nhau, sau đó cùng hạ xuống, trong nháy mắt động tác trao đổi bài thi đã hoàn thành.

Vẫn liếc nhìn nhau một cái, Vệ Thiên Xung hị hị cười, trong lòng bình ổn trở lại. Đáp án bài thi có tổng cộng ba trang, bọn họ lựa chọn trao đổi tờ có điểm số cao nhất, hơn bốn trăm điểm, còn dư lại hai tờ thì Vệ Thiên Xung tự mình trả lời. Cho dù gã không có đầu óc, nói hươu nói vượn một hồi, cũng có thể nặn ra được một trăm điểm.

Đối với Vệ Thiên Xung mà nói, có thể thông qua kỳ thi là được, chứ không trong mong gì sẽ đạt được điểm cao. Bởi vậy lúc này tinh thần phấn khởi, ý nghĩ cũng trở nên sáng suốt lên nhiều, vài vấn đề ban đầu không trả lời được, không ngờ bây giờ cũng nghĩ ra một chút.

Bên này Đường Kiếp liếc nhìn Du Thiếu Phong, chỉ thấy mấy học sinh đã lội Du Thiếu Phong ra ngoài, Du Thiếu Phong đang định la lện, liền bị một gã Linh Sư phong bế miệng gã, không cho gã hô lên, cứ như vậy bị lôi khỏi trường thi. Khi lướt qua bên người Đường Kiếp, Du Thiếu Phong không thể nói chuyện, nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Đường Kiếp, trong mắt chứa đầy oán độc.

Không cần nghĩ gã cũng biết, chuyện vừa rồi là do Đường Kiếp gây ra.

Một vị Linh Sư sau khi nhìn thấy Du Thiếu Phong rời khỏi, hình như nhận ra điều gì, đột nhiên bật cười một tiếng.

Đi tới bên cạnh Đường Kiếp, vị Linh Sư kia hạ thấp giọng nói: - Trong trường thi dùng các thủ đoạn cũng không làm sao, nhưng công kích người khác là tối kỵ, về sau đừng làm như vậy nữa.

Đường Kiếp gật nhẹ:

- Vâng, chỉ có điều không biết là thượng sự phát hiện ra, hay là đoán ra vậy?

Vị thượng sư kia ngây ra một lúc: - Phát hiện ra thì làm sao? Mà đoán ra thì thế nào?

- Nếu như là phát hiện ra, có nghĩa là học trò thực sự quá lỗ mãng, đó là một sai lầm phải lập tức sửa. Còn nếu như là đoán ra, vậy tức là học trò không có làm sai.

Vị thượng sư ngẩn ra, hắc hắc cười nói: - Tiểu tử được lắm, có chút thú vị, chẳng trách viện chủ lại coi trọng người như vậy.

Ông ta cũng không trả lời câu hỏi của Đường Kiếp, chỉ vỗ vỗ vai hắn, sau đó nhẹ nhàng rời đi. Không còn ai quấy rầy, Đường Kiếp rốt cuộc cũng có thể an tâm làm bài thi.

Ba canh giờ trôi qua rất nhanh.

Cuối cùng, một tiếng chiêng cũng vang lên, tuyên bố kỳ thi đã chấm dứt, mặc dù không nỡ, không muốn, nhưng đám học tử bất kể là hoàn thành bài thi hay chưa, đều phải buông bút, lập tức rời khỏi trường thi.

Ngay lúc rời khỏi trường thi, đột nhiên nghe tiếng rống to: - Ha ha, ta thành công rồi. Nhất định sẽ được thông qua.

Nghe theo tiếng nói phát ra, chỉ thấy Vệ Thiên Xung giống như cầu thủ đá bóng sút được bóng vào lưới, cánh tay giang ra, quơ vào đám người bên ngoài, gào to lên. Đường Kiếp bị gã làm cho hoảng sợ, giơ tay túm lấy gã: - Người làm cái gì thế?

- Ta đang ăn mừng. Vệ Thiên Xung ôm Đường Kiếp nói: - Ai nói dẫn linh thuật là vô dụng chứ? Không có dẫn linh thuật ta với ngươi làm sao có thể đánh tráo bài thi? Ha ha ha ha.

Vệ Thiên Xung tay chống éo ngửa mặt lên trời cười to, bộ dạng vệnh váo không chịu được.

Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Vệ Thiên Xung, hiện trường đột nhiên trở nên yên tĩnh. Bị một loạt ánh mắt quét lên trên người, Vệ Thiên Xung chợt rùng mình.

Gã hoảng sợ nhìn Đường Kiếp: - Đều nhìn ta như vậy làm cái gì? Không phải nói là chỉ cần không bị bắt tại trận, thì thích nói thế nào cũng được sao?

Đường Kiếp đầu đầy mồ hôi: - Đương nhiên không có việc gì, tuy nhiên cũng không thể lớn tiếng khoe khoang như vậy chứ? Đừng quên có không ít người gian lận bị bắt, hoặc là không gian lận được, ngươi muốn bọn họ nhìn ngươi thế nào?

Vệ Thiên Xung thấy ánh mắt mọi người đều đang nhìn mình, phức tạp có, hâm mộ có, ghen tị có, tất cả các loại ánh mắt đều có, lập tức chột dạ, cúi đầu lẻn vào trong đám đông.

Ra khỏi cửa, không khí vốn yên tĩnh lập tức trở nên ồn ào náo nhiệt, âm thanh than vãn thở dài vang lên, các học tử vừa đi vừa nói chuyện với nhau.

Có người hỏi nhau xem làm bài thi thế nào.

- Như thế nào? Có hi vọng thông qua không?

Lắc đầu.

- Ngươi thì sao?

Thở dài.

Cũng có người hỏi xem người kia có gian lận thành công không. - Ngươi thế nào?

- May mắn thuận lợi, ngươi thì sao?

- Haizz, thất bại trong gang tấc.

- Vẫn là may mắn đi, ít nhất ngươi không bị tóm.

Cũng có người so đáp án với nhau.

- Đề thứ mười hai đáp án là gì vậy?

- Ta cũng không biết. - Ai biết tai ương Hồng Mông là gì không?

- Tinh La giới phân làm chính và phản, Hồng Mông giới được gọi là phản giới, bên trong có vô số yêu ma. Một ngàn tám trăm năm trước, yêu ma Hồng Mông xâm chiến Tinh La Đại Thiên Giới, Tế Hà Giới của chúng ta cũng là một trong số đó, chư phái cùng đấu tranh. Tẩy Nguyệt phái của chúng ta chính tại lúc đó mà hình thành đấy, tiết học đầu tiên có giảng qua chuyện này rồi.

- Ai da, ta rõ ràng là đã đọc qua rồi, tại sao vào trường thi thì lại quên mất chứ.

- Vậy tứ tuyệt thời cận cổ gồm những ai?

- Cô Xạ tiên tử, Diệu Thủ tiên tôn, Vô Vọng thiên tôn, và Thập La thượng nhân.

- Mẹ nó, ta viết thành Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước và Huyền Vũ mất rồi.

- Ngươi động não một chút có được hay không? Đó là Tứ Thánh Thú thượng cổ đấy.

- Giáo huấn điển của Tẩy Nguyệt phái ta là gì?

- Thủ cổ đạo, ngự kim lệ, pháp thiên địa, vấn bản tâm. Trên tường có viết kia kìa, đây là câu hỏi cho điểm đấy, ngươi quay đầu liếc mắt nhìn chằng phải có đáp án sao?

- Ta nào dám quay đầu lại chứ Vệ Thiên Xung kích động xông đến nói: - Ta toàn bộ đều trả lời đúng rồi.

Mọi người đều khinh bỉ nhìn gã.

Vệ Thiên Xung hậm hực cười, mặt ỉu xìu bỏ đi.

Đường Kiếp nhìn thấy buồn cười, sau đó nhìn thấy Thi Mộng đi tới.

Đường Kiếp hỏi gã : - Làm bài thế nào?

Thi Mộng sắc mặt ảm đạm: - Chuẩn bị học lại.

- Đừng nản chí, mọi chuyện đều sẽ khá lên. Đường Kiếp vỗ vỗ vai an ủi gã.

m thanh cười khẽ truyền đến.

Quay đầu lại, đã thấy Liễu Hồng Yên, Bình Tĩnh Nguyệt, Thư Danh Dương, và Thái Quân Dương, bốn người đang đi lại đây.

Nhìn Liễu Hồng Dương bộ dạng cười vui vẻ, Đường Kiếp trong lòng cũng hiểu rõ, liền cười nói: - Xem ra là thông qua rồi?

Liễu Hồng Yên tức giận liếc mắt: - Có người không chịu giúp đỡ, nên tất nhiên ta phải tìm người đồng ý giúp rồi.

Giọng nói tràn đầy u oán, ánh mắt thì liếc về phía Thư Danh Dương.