Đường Kiếp thở dài:
- Đây cũng là tiếc nuối của ta. Năm đó nhất thời kích động, phải xa xứ, hiện giờ nghĩ đến, thật sự là có chút hối hận. Đúng rồi, Ngô Hạnh hiện tại như thế nào?
Khi nói chuyện, hai người đã đi tới một tiểu đình.
Đường Kiếp đỡ Trịnh Thư Phượng ngồi xuống trong đình, Vệ Thiên Chí bên cạnh đã nói:
- Hắn đã qua đời rồi.
- Hả?
Đường Kiếp ngẩn người:
- Ngô Hạnh đã chết? Chết như thế nào?
Ngô Hạnh giống như Vệ Thiên Chí, cũng là từng tu luyện, không có lý do cứ như vậy chết đi.
Vệ Thiên Chí trả lời:
- Bảy mươi năm trước, Ngô Hạnh ở một lần hộ tống thương đội, trên đường đi gặp người tu đánh cướp, trong lúc giao thủ, Ngô Hạnh đã chết.
- Người nào dám cướp thương đội Vệ gia? Thiên Xung đâu?
Đường Kiếp thắc mắc.
Là người tu bên Lê Quốc, sau khi truy tra, biết là do một môn phái nhỏ tên là Ngọc Tuyền phái gây nên. Sau khi biết việc này, Thiên Xung cũng rất khó xử lý. Nếu như là môn phái ở trong nội cảnh Văn Tâm Quốc, lấy thân phận hay thực lực lúc đó của Thiên Xung đều có thể ứng đối, nhưng mà dính dáng đến Lê Quốc, Thiên Xung cũng không quản được. Luận thân phận, thân phận của nó còn không quản được tới bên kia. Luận sức mạnh, bên kia dầu gì cũng là một môn phái, môn chủ là Hóa Hồn chân nhân, dưới tay còn có mấy chục Hóa Hồn và Tâm Ma, thực lực còn mạnh hơn nó nhiều.
Đường Kiếp giờ mới hiểu được vì sao Vệ Thiên Xung không đi tìm bọn họ đòi công bằng.
Hắn hỏi:
- Việc này là ý tứ của môn phái bọn họ hay là do một người gây nên?
Vệ Thiên Chí trả lời:
- Đó là một môn phái cường đạo, vẫn dựa vào cướp bóc phát triển, Môn chủ của bọn họ vốn chỉ là Tâm Ma một môn phái nhỏ, lại dựa vào loại thủ đoạn này thăng tiến nhanh chóng. Tuy nhiên bọn họ cũng giả dối, không xuống tay với thương đội trogn nước, chuyên môn đối phó với thương đội ngoại quốc, hơn nữa mỗi lần đều đánh trước thăm dò mục tiêu, thương đội không có cường nhân che chở mới xuống tay, sau đó lại mua chuộc được vài người tu Thất Tuyệt Mô, do đó người ta đối với bọn họ cũng không có cách nào cả.
- Hóa ra là như vậy.
Đường Kiếp hiểu. Ngẫm nghĩ một chút hắn lại hỏi:
- Vậy Ngô gia còn có hậu nhân không?
- Có, có một trai một gái.
Vệ Thiên Chí trả lời:
- Con trai tên là Ngô Đường, lấy tên ngươi làm kỷ niệm, năm nay đã một trăm lẻ hai tuổi, hiện giờ cũng là vượng tộc trong Thương Long Phủ, cùng nhiều thế hệ Vệ gia giao hảo, bên dưới cũng có họ hàng thân thích. Một người cháu gái của ta, giờ cũng làm dâu Ngô gia.
- Như vậy là tốt rồi.
Nghe được Ngô gia có người nối dõi, Đường Kiếp cũng yên tâm. Ngẫm nghĩ một chút, hắn nói:
- Ngọc tuyền phái, sau này sẽ không còn tồn tại nữa.
Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, liền quyết định vận mệnh của một môn phái, trong lòng Trịnh Thư Phượng và Vệ Thiên Chí đồng thời run rẩy một chút, lúc này bọn họ mới ý thức được, đứng trước mặt bọn họ, đã sớm không còn là một tiểu tôi tớ Đường Kiếp nữa, mà là Thiếu chủ Tẩy Nguyệt phái uy chấn thiên hạ Đường Kiếp.
Nhận ra điều này khiến cho kế tiếp bọn họ cũng không dám nói nhiều, nếu không nói chuyện thoải mái như trước.
Đường Kiếp nhận thấy được điểm này, lập tức cảm thấy mất hứng.
Hắn biết điều này không thể trách bọn họ, mặc dù hắn đã có ý che dấu, nhưng trong lúc vô ý vẫn lộ ra một chút uy nghiêm của kẻ bề trên, khiến cho hai người Trịnh Thư Phượng thấy được.
Nếu đã vậy mà vẫn tiếp tục nói chuyện, đối với bọn họ ngược lại trở thành một loại dày vò.
Vì thế Đường Kiếp đứng lên, nói:
- Ta còn có việc phải làm, không ở đây lâu được.
- Ngươi muốn đi?
Trịnh Thư Phượng đứng dậy.
Lúc nói chuyện cố nhiên là có chút sợ hãi, muốn người rời đi, rồi lại không nỡ đứng dậy.
Đường Kiếp cười nói:
- Đúng vậy. Ta cùng Thất Tuyệt Môn có một ước định, vốn nên đã sớm thực hiện, lại kéo dài đến hiện tại. Trước đó vài ngày trong phái đã chính thức phát ra hàm thư nói cho bọn họ biết ta nguyện thực hiện ước định, cho nên Thất Tuyệt Môn đã chính thức hạ thư mời, mời ta đi Thất Tuyệt Môn làm khách. Chuyến đi này đến thăm lão thái thái, kỳ thật cũng chính là tiện đường, hiện tại nên đi Lê Quốc rồi.
Đương nhiên, tiện đường cũng liền diệt luôn Ngọc Tuyền phái. Trong lòng Vệ Thiên Chí nghĩ vậy, lại nhìn Đường Kiếp, chỉ thấy trên mặt hắn mang ý cười, ngầm có dấu hiệu muốn giết người.
Đối với hắn mà nói, điều này thật sự bất quá là một việc cỏn con mà thôi.
Vệ Thiên Chí thở dài một tiếng, cuối cùng chắp tay nói:
- Nếu như thế, cung tiễn thượng tiên.
Đường Kiếp quơ quơ ống tay áo, đi thẳng về phía trước, cũng không thấy hắn làm động tác gì, cứ như vậy đi bước một bước về phía không trung, như bước trên bậc thang lên trời, trong chốc lát liền biến mất không thấy gì nữa.
Hai mẹ con nhìn nhau, trong lúc đó đồng thời lĩnh ngộ, lần gặp này là lần cuối, chắc sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Rời khỏi Vệ gia, Đường Kiếp ngồi trên lưng Đồ Đồ, bay thẳng tới Lê Quốc, thực hiện ước định năm đó với Thất Tuyệt Môn.
Năm đó khi ước định, Đường Kiếp còn chưa tốt nghiệp học viện Tẩy Nguyệt, bất quá mới chỉ là một Linh sư Thoát Phàm Cảnh nho nhỏ Thoát Phàm Cảnh, chính là vì thế, nên đối với chuyến đi Thất Tuyệt Môn vẫn có vài phần mâu thuẫn đấy, chỉ vì ở thời điểm đó, hắn căn bản cũng không có tư cách đàm phán.
Nhưng hiện tại hắn đã là một kẻ mạnh, Thất Tuyệt Môn cho dù là long đầm hang hổ, hắn cũng dám xông vào đấy.
Chỉ sợ Thất Tuyệt Môn cũng không ngờ rằng, chỉ mới có hơn một trăm năm thời gian, Đường Kiếp đã đạt tớicảnh giới cao như thế.
Nửa ngày sau, Đường Kiếp đã đi vào biên cảnh Lê Quốc.
Hắn cũng không nóng nảy, cứ như vậy một đường chẫm rãi dạo chơi, dọc đường nhìn ngắm phong cảnh, thưởng thức giang sơn Lê Quốc.
Ước chừng bay hai ngày, Đường Kiếp đi vào một vùng non xanh nước biếc.
Nơi này gọi là núi Ngọc Tuyền.
Đường Kiếp biết rằng, đây chính là nơi mà mình muốn tìm rồi, liền để Đồ Đồ hạ xuống đỉnh núi.
Trên đỉnh núi có đại trận, ngăn cản Đường Kiếp hạ xuống, Đường Kiếp cũng không nói nhiều, đánh lên một quyền.
Lấy tiêu chuẩn trận đạo của hắn, một quyền này đánh thẳng vào chỗ yếu hại của đại trận, sức mạnh điên cuồng, hoang dã rót xuống, chỉ một quyền phá hủy hoàn toàn đại trận.
Cú đấm như nện trúng tổ ong vò vẽ, trên núi Ngọc Tuyền lập tức vang lên tiếng nổ lớn, vô số người tu đều bay lên.
Rất nhiều đệ tử cùng nhau xuất hiện, xoẹt xoẹt đã bày ra một kiếm trận, cũng có hơn mười người tu xông lên phía trước, tạo thành mũi tên, động tác nhịp nhàng, đến là có tố chất và được huấn luyện.
Đường Kiếp cũng không vội, bắt tay chờ bọn họ bày trận.
Lúc này hắn đã thấy rõ, Ngọc Tuyền phái tổng cộng có ba vị Hóa Hồn, bảy vị Tâm Ma, mười tám vị Linh Hoàn.
Trừ số đó ra còn có hơn ba trăm đệ tử Thoát Phàm Cảnh, tuy rằng thực lực cá nhân không mạnh, nhưng liên kết bày ra trận pháp lại thu được hiệu quả không nhỏ, uy lực cũng rất phi phàm.
Đường Kiếp đã biết từ trước rằng Thất Tuyệt Môn là môn phái có tạp nghệ phát triển mạnh nhất trong sáu đại môn phái, chịu ảnh hưởng từ Thất Tuyệt Môn, nên các môn phái ở Lê Quốc cũng có thực lực khá thâm hậu trên phương diện này. Hiện giờ chỉ một môn phái nhỏ, lại cũng có thể bày ra liên kết trận pháp thế này, liền thấy được thực lực ở mặt này không tồi.