Đường Kiếp có tâm tìm hạt giống Tử lưu năm đó chính mình gieo xuống, nhưng lại không nhìn thấy.
Hơi cảm thấy hơi kinh ngạc, chẳng lẽ là Tử lưu chư mọc mầm?
Vận thị lực nhìn về nơi mình đã gieo hạt Tử lưu xuống, lại phát hiện hạt giống nơi không thấy, chỉ để lại một ít đoạn gỗ đã mục.
Đường Kiếp giật mình tỉnh ngộ, mình rời khỏi học viện đã trăm năm, Tử lưu sớm trưởng thành, có học sinh thấy có linh vật ở đây, dĩ nhiên là không khách khí lấy bán đi, đổi thành linh tiền đi, làm sao còn có thể lưu lại tới hôm nay chứ. Về phần ngụ ý của Đường Kiếp khi gieo hạt giống Tử lưu, thì càng khỏi phải nói tới nữa.
Nghĩ vậy, Đường Kiếp cũng thổn thức cảm thán một phen.
Có rất nhiều nguyên nhân, chung quy không phải thứ mình có thể định sẵn được.
Không hề dừng lại, Đường Kiếp rời khỏi nơi này tiếp tục đi về phía trước.
Vượt qua học khu, Đường Kiếp tới trước Hổ Khiếu Cốc, lập tức tiến vào, lấy thực lực của hắn, thượng sư thủ cốc thậm chí căn bản không thể phát hiện ra hắn, cứ như vậy bị hắn trà trộn tiến vào. Hắn ở trong cốc đi thẳng, một mạch tới núi Hổ Khiếu.
Đi lên trên đỉnh, Đường Kiếp lại thất thần.
Trên ngọn núi đích xác có một con hổ lớn, nhưng lại không còn là Vương Phá Quan.
Này chỉ là một hổ yêu còn non hung tợn nhìn chằm chằm hắn, đối với hắn phát ra tiếng gầm tức giận rít gào, vọt tới trước người hắn.
Chỉ có điều ngay khi sắp chạm được vào Đường Kiếp, lại như bị một sợi dây linh khí cuốn lấy, không thể tiếp tục nhúc nhích, chỉ có thể ở trong không trung phát ra tiếng gầm thét.
Đường Kiếp nhìn kỹ nó, cảm thụ được hơi thở thân thể nó, rốt cục hiểu được:
- Ngươi là Vương Tiêu?
Những lời này vừa nói ra, hổ yêu lập tức ngơ ngẩn bất động, giật mình nhìn Đường Kiếp.
Nó rốt cục phát ra tiếng người:
- Làm sao ngươi biết?
Trên mặt Đường Kiếp lộ ra vui mừng tươi cười:
- Bởi vì tên của ngươi là do ta đặt.
Hổ yêu rung động:
- Đường Kiếp! Ngươi là Đường Kiếp!
Sợi dây linh khí cởi bỏ, thả nó xuống, Đường Kiếp nói:
- Xem ra ngươi đã biết hết thảy quá khứ, nói như vậy, cha ngươi Vương Phá Quan, đã chết ở trong tay học sinh?
- Năm năm trước, có một đám học sinh đánh tới đây. Phụ thân đã bỏ mình trong cuộc chiến. Từ đó trở đi, ta trở thành yêu hổ mới của nơi này.
Vương Tiêu dùng giọng điệu tràn đầy châm chọc trả lời.
Đường Kiếp thở dài một tiếng, tuy rằng sớm đoán được kết quả này, nhưng khi chính mình nghe được tin tức, Đường Kiếp vẫn cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
- Đệ đệ của ta hiện tại thế nào rồi?
Vương Tiêu hỏi.
- Ta cũng không rõ ràng.
Đường Kiếp lắc đầu:
- Sau khi Tiểu Bảo đi Hồng Mông Giới, ta chưa từng gặp lại nó. Nhưng ta tin tưởng, nó nhất định còn sống, cũng đang ở dần trở lên cường đại. Tương la, nó nhất định sẽ trở về Tê Hà Giới. Có lẽ không phải lấy thân phận bằng hữu, tuy nhiên ai để ý chuyện này cơ chứ?
- Như thế là tốt rồi, như thế là tốt rồi!
Vương Tiêu thở dài một hơi, làm như giải quyết xong gánh nặng trong lòng vậy.
Nó ngồi dưới đất, nhìn Đường Kiếp, nói:
- Thực lực của ngươi thật cường đại. Xem ra hơn một trăm năm nay, ngươi cũng đã lấy được tiến bộ kinh người. Chỉ có ta, bị pháp trận nơi này áp chế, chung thân dừng lại ở Thông Linh thượng phẩm, vĩnh viễn không thể tiến thêm!
Lucs nói chuyện, giọng nói Vương Tiêu mang theo vô tận bi phẫn và oán hận.
Sau đó nó đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Kiếp:
- Đường Kiếp, ta muốn cầu ngươi một việc, ngươi có thể giúp ta chứ?
- Nói đi, chỉ cần là có thể làm, ta đều sẽ vì ngươi làm.
Đường Kiếp trả lời.
- Giết ta!
Vương Tiêu trả lời:
- Hiện giờ đệ đệ của ta đã chạy trốn, ta không cần lo lắng bộ tộc Bạch Hổ từ nay về sau tuyệt chủng. Cha ta mới qua đời, ta còn không có huyết mạch, ngươi giết ta, vậy kết cục bộ tộc Bạch Hổ nhiều thế hệ ở nơi này bị giết chóc sẽ như vậy kết thúc. Nếu như ngươi không làm, bọn họ sớm muộn gì sẽ lại bắt đến một yêu hổ khác, bức ta gieo mầm, tạo ra đời sau. Ta không muốn loại chuyện này tiếp tục phát sinh, bọn họ hạ cấm chế trên người của ta, ta không thể giết chết chính mình, chỉ có thể nhờ ngươi hỗ trợ.
Quả nhiên là như vậy, Đường Kiếp đoán được điều này.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn rốt cục gật đầu nói:
- Ta có thể ra tay giúp ngươi giải trừ cấm chế, sau đó khiến ngươi mất khả năng sinh dục. Sau đó, ngươi có thể tự mình lựa chọn khi nào thì chết.
Vương Tiêu mừng rỡ:
- Như vậy thì tốt quá!
Nếu có thể, ón tất nhiên cũng là hy vọng có thể sống lâu thêm một chút, hơn nữa làm như vậy, cũng để tránh cho Đường Kiếp bị hoài nghi. Tuy rằng với thân phận hiện tại của Đường Kiếp đã không phải sợ chuyện này, nhưng có thể tránh được ít chút phiền toái vẫn tốt hơn.
Hôm nay, Đường Kiếp ra tay giải trừ cấm chế trên người Vương Tiêu, cũng tự mình bị phá huỷ năng lực sinh dục của Vương Tiêu.
Từ đó, những thống khổ mà bộ tộc Bạch Hổ thừa nhận ngàn năm nay đã kết thúc.
Làm xong hết thảy mọi chuyện, Đường Kiếp nhẹ nhàng bay đi.
——————————
Hồng Mông Giới.
Một thân ảnh cô độc đang ở đi trên mảnh đất cằn cỗi hoang vu.
Phương xa là một ngọn núi cao chót vót không thấy đỉnh, như một quái thú màu đen đang quan sát.
Bóng dáng đó đi vào chân núi, không ngừng lại chút nào tiếp tục hướng về phía đỉnh núi bước tiếp.
Đỉnh núi rất cao, đường gập ghềnh khó đi, điều khiến cho người ta không thể chịu đựng được chính là, tất cả pháp lực ở ngọn núi này đều không có hiệu quả, hình người không thể giữ lại, cuối cùng biến thành một con hỏ màu trắng dũng mãnh lao lên.
Mãnh hổ cứ như vậy gian nan bò lên, càng lên cao, nhiệt độ càng thấp. Gió như đao cắt xé thân thể nó, ở trên người nó vẽ ra một vạch lại một vạch huyết ngân, mặt đất lạnh băng nứt ra các khe hở nhỏ, khiến cho đường đi càng trở nên khó khăn hơn.
Nhưng mà bất kể khó khăn như thế nào, Bạch Hổ đều không ngừng nghỉ.
Nó ở đây bôn ba dày vò, bốn móng vuốt dính đầy máu tươi, máu nhuộm đỏ cả đường, vẫn tiếp tục kéo dài lên cao.
Nó cứ như vậy bò, lông hổ màu trắng bị nhuộm đen, nhưng trong đôi mắt hổ lại tràn ngập kiên định và quyết tuyệt.
Rốt cục, sau ba ngày ba đêm, Bạch Hổ đã bò tới đỉnh núi.
Đỉnh núi khá bằng phẳng bóng loáng, giống như một tấm gương thật lớn mặt, mà ở trên mặt kính, là một vương tọa, bụi bẩn phủ lên, thoạt nhìn không chút bắt mắt nào.
Bạch Hổ cứ như vậy đi tới, đứng trước ngai vàng rồi ngồi xuống.
Máu của nó ngấm vào vương tọa, vương tọa bắt đầu tách ra hào quang ngút trời, bay thẳng vào không trung.
Bạch Hổ ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm cuồng bạo:
- Từ hôm nay trở đi, Vạn Yêu đỉnh lại có chủ nhân rồi! Yêu ma Hồng Mông, Bạch Hổ cựu thúc, còn không mau mau trở về!
Tiếng gầm thét kích động trời xanh, vang vọng mãi trong vô tân.
- Grào!!!
Vô số yêu ma Hồng Mông các nơi, đều phát ra tiếng gầm rú điên cuồng, bắt đầu chạy như điên về đỉnh núi Vạn Yêu.
Mà ở một nơi khác của Hồng Mông Giới, trên một ngọn núi màu tím, trong cung điện Huyết Hồng, lão nhân Lê quỷ bỗng nhiên hơi ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
Trong cung điện, một thanh âm chậm rãi truyền đến:
- Nên trở về cũng đã trở về, mất đi chung quy cũng đã mất đi.