Thời khắc này mắt thấy Đường Kiếp chỉ đánh không công, Minh Dạ Không đã không nhịn được:
- Đường Kiếp, xuất ra thủ đoạn chân chính của ngươi, chớ để cho chúng ta coi thường ngươi. Không cần sợ làm ta bị thương, nếu như ngươi có thể đánh bại ta, ta càng cao hứng. Phái Tẩy Nguyệt nếu ghét hiền ghen tài, thì cũng sẽ không có thành tựu hôm nay!

- Vâng!
Đường Kiếp lớn tiếng trả lời:
- Sư thúc cẩn thận!

Hắn nói xong đã lấy ra Đế Nhận, phát động thần thông hai đầu bốn tay, âm dương nhị khí hội tụ, Thương Vân Thánh Hỏa lượn lờ, lực hủy diệt phụ trợ, phía dưới có thêm kiếm triều sắc bén.

Một kiếm này chưa xuất, tứ đại Tử Phủ đã đồng thời cảm nhận được uy lực kinh khủng ẩn chứa trong đó.

Binh khi mang theo lực lượng không có gì kiên cố mà không phá nổi, việc này có thể xúc phạm tới lực lượng của Tử Phủ.

Cỗ lực lượng này dùng với đám Lăng Tiêu, Tiêu Biệt Hàn mà nói có lẽ còn yếu một chút, nhưng với người nhập Tử Phủ hơn một trăm năm, hiện giờ vẫn chỉ là Dục Anh Kỳ như Minh Dạ Không mà nói, cũng đã có sự uy hiếp.

Minh Dạ Không hiển nhiên cũng cảm thấy, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, nói:
- Đến đây!

Trong tay đã có thêm một vật, cũng là một thanh tiểu kiếm, đón Đế Nhận đang tới.

Đế nhận không có gì kiên cố mà không phá nổi cùng tiểu kiếm nhu nhược vô lực đụng vào nhau, trong nháy mắt linh triều ngút trời.

Đường Kiếp như lá rụng trong bão, bên người là vô số giấy mảnh vỡ.

Lại nhìn Minh Dạ Không, dường như không có việc gì đứng ở nơi đó, chỉ có điều tiểu kiếm bằng giấy trong tay không còn.

Đây là lần đầu tiên, Đường Kiếp Thập Tuyệt Sát Nhận bị người ta dùng phương thức cứng rắn trực tiếp đỡ được, sự khiếp sợ trong lòng có thể nghĩ.

Thập Tuyệt Sát Nhận có thể giết không chết kẻ thù, nhưng tuyệt đối không thể bị ngăn cản, bởi vì Đế Nhận là vô địch, không có gì kiên cố mà không phá nổi.

Làm sao có thể đỡ được? Hơn nữa là một thanh kiếm giấy!

Làm như nhìn ra tâm sự trong lòng Đường Kiếp, Minh Dạ Không cười nói:
- Chớ kinh hoảng, đây là thần thông sau khi ta nhập Tử Phủ nghĩ ra, đừng nhìn nó là kiếm giấy, nó có không gian, có thể đưa công kích dẫn vào vô tận hư không.

Hóa ra là vậy, Đường Kiếp giờ mới hiểu được.

- Đã biết, vậy còn không mau tới!
Minh Dạ Không quát một tiếng, kiếm chỉ tiếp tục đâm Đường Kiếp.

Thập Tuyệt Sát Nhận bị Minh Dạ Không khắc chế, thân thể mạnh mẽ đối mặt với Minh Dạ Không phóng khoáng lại khó có đất dụng võ, Đường Kiếp đảo mắt đã rơi vào hạ phong.

Minh Dạ Không nói:
- Dùng thủ đoạn lần trước ngươi ngăn cản Linh Lung đi.

Đường Kiếp chỉ phải tế lên Vạn Cổ Trọng Lâu. Chỉ có điều nơi này là Tham Thần điện, Vạn Cổ Trọng Lâu một khi xuất hiện, mọi người đều ở bên trong. Minh Dạ Không phát hiện thứ mình đối mặt không phải là trận phòng ngự kháng trụ Linh Lung ngày đó mà là đại trận nơi nơi hung hiểm.

- Đạo pháp bậc này, quả thực đáng ngạc nhiên.

Trong miệng nói như vậy, thân pháp lại không chậm chút nào, ở trong Vạn Cổ Trọng Lâu không ngừng xuyên qua, kích phát vô số cơ quan pháp trận, lại không đả thương được hắn mảy may, lại làm cho hắn vui mừng hóa ra vô số ảo ảnh, trong Vạn Cổ Trọng Lâu tận tình tàn sát bừa bãi, Đường Kiếp thì không ngừng thúc dục pháp trận bao vây tiễu trừ Minh Dạ Không, chỉ thấy này trong Vạn Cổ Trọng Lâu sóng gió nổi lên thủy triều lên xuống, đánh tới trời đất thảm đạm. Cũng may đây là Vạn Cổ Trọng Lâu, nếu là nhà ai, chỉ sợ đã sớm bị hai người này hủy đi thành đống hoang tàn rồi.

Dù là vậy, đám Lăng Tiêu, Tiêu Biệt Hàn vẫn khiếp sợ không thôi. Tuy rằng trước đó đã biết qua thực lực của Đường Kiếp rất có thể đột phá giới hạn thượng thiên, nhưng nghe không bằng thấy, giờ tận mắt thấy mới có cảm giác vô cùng rung động.

Một khắc này Lăng Tiêu chưởng tôn không kìm được, giơ tay lên nói:
- Đủ rồi!

Minh Dạ Không và Đường Kiếp đồng thời dừng tay, Vạn Cổ Trọng Lâu hiện lên ảnh sáng rồi biến mất, dường như chuyện vừa phát sinh chỉ là hư ảo.

- Chưởng giáo sư tôn!
Đường Kiếp hướng Lăng Tiêu cung kính thi lễ.

Lăng Tiêu nhìn hắn, vuốt râu cười khẽ:
- Được, tốt lắm! Ngươi đi theo ta!

Đi theo Lăng Tiêu tới trước.

Xuyên qua Tham Thần điện, vượt qua Trích Tinh tháp, đi mãi ra sau núi.

Lưng ngọn Trích Tinh đỉnh cao ngất mà dốc đứng, Lăng Tiêu chỉ đi từng bước một chứ không phi hành, Đường Kiếp cũng chỉ thành thật theo sau. Có tâm muốn hỏi Lăng Tiêu định dẫn mình đi đâu, nhưng ngẫm nghĩ một chút lại cố nén lòng tò mò.

Bọn họ cứ như vậy mà đi, đi qua lưng núi Trích Tinh đỉnh, đi vào một ngọn núi nhỏ.

Ngọn núi thấp bé bình bình, ở sau đỉnh Trích Tinh cao nhất mười chín đỉnh, thoạt nhìn không hề thu hút, thậm chí ngay cả tên cũng không có. Trên đỉnh núi chỉ có một căn phòng làm từ cỏ tranh, ngoài phòng có một đình viện.

Trong đình viện có một tiểu đồng đang tưới hoa.

Lăng Tiêu tới thi lễ với tiểu đồng nói:
- Tham kiến sơn lão.

Tiểu đồng kia cũng không quay đầu lại nói:
- Lăng Tiêu, ngươi mang kẻ này đến đây làm chi?

Thanh âm rất là già nua.

Lăng Tiêu chưởng giáo lập tức nói:
- Kẻ này tên Đường Kiếp, tu luyện hơn một trăm năm, tu vi đã đạt đến mức tuyệt hảo, thực lực có thể cùng Dục Anh Tử Phủ chiến một trận.

- Hả?
Tiểu đồng nghe vậy lập tức quay đầu nhìn Đường Kiếp, lúc này Đường Kiếp mới phát hiện, người này hình dáng giống tiểu đồng nhưng khuôn mặt lại già nua như lão quỷ, đầy nếp nhăn.

- Có lợi hại như vậy không?
Tiểu đồng cười rộ lên:
- Phải thử một chút.

Nói xong ném đồ tưới nước trong tay sang cho Đường Kiếp:
- Ngươi tới tưới hoa.

Đường Kiếp nghe nói phải thử một chút vốn cho là ông sẽ ra tay, không ngờ chỉ là bảo hắn tưới hoa, liền nhận lấy siêu.

Nhưng khi siêu rơi vào tay, cảm giác nặng vô cùng. Đường Kiếp suýt làm nó rơi xuống, cũng may hắn vừa lúc phát lực, cân bằng hai vai, lúc này mới đứng vững.

Lấy khí lực hiện giờ của Đường Kiếp, bảo hắn phải phát lực nhận thứ gì đó, độ nặng có thể tưởng tượng.

Lão đồng dường như cũng kinh ngạc khi Đường Kiếp nhận siêu như không có chuyện gì, chỉ chỉ vào hoa viên nói:
- Tưới đi!

Đường Kiếp nhìn Lăng Tiêu, thấy y gật đầu ra hiệu mới đi lên trước tưới hoa, lúc động thủ mới phát hiện không đúng, cảm thấy một dòng nước lớn đang từ trong bầu muốn trào ra, nếu cuồn cuộn như trường giang đại hà, chỉ cần trào ra, đừng nói là hoa viên, ngay cả đỉnh núi chỉ sợ sẽ thành thành vùng ngập lụt.

Đường Kiếp không thể không cẩn thận khống chế lượng nước, từng giọt từng giọt vẩy lên hoa viên.

Mới đầu làm chưa tốt, chỉ thấy nước xiết lao ra, rơi xuống đất lại biến mất không thấy gì nữa.

Dần dần, Đường Kiếp nắm giữ đúng mực, từng giọt nước trong bầu trào ra, còn mảnh đất này như vĩnh viễn hút mãi không hết.

Đồng tử liên tục gật đầu:
- Có thể tưới hoa mà không khiến nước tràn ra, việc khó mà xử lý dễ dàng, lực lượng khống chế tinh vi, hiếm có. Tuy nhiên phần lực lượng không này không phải pháp lực, mà là thể lực, không ngờ là tu giả song tu pháp thể, hiếm có. Phái Tẩy Nguyệt ta khi nào có công pháp Thể Tu cường đại như thế?

Lăng Tiêu bên cạnh nói:
- Kẻ này khi thiếu niên từng có kỳ ngộ, được bí cảnh tiên nhân lưu lại, hơn phân nửa là Thể Tu Đại Năng, theo tin tức rất có thể là thượng cổ Binh Chủ lưu lại. Lúc trước ở Tham Thần điện, Dạ Không từng đánh với hắn một trận, hắn sử dụng một loại binh khí đặc thù, xem đặc tính có chút giống với thiên sinh thần binh, binh trung đế vương Đế Nhận, hoài nghi có liên quan tới Binh Chủ.