- Phụ thân!
Nhìn thấy phụ thân xuất hiện, Hứa Diệu Nhiên vui mừng hô lên.

Một tiếng phụ thân đầy vui vẻ, hơn một nửa là do cha đúng lúc xuất hiện cứu mình, còn nhiều hơn là vì hai chữ "Con rể" kia, ý nghĩa phụ thân đã chính thức tán thành Đường Kiếp, cũng hướng khắp thiên hạ tuyên bố đây là con rể của lão tử, ai gây chuyện với hắn chính là gây với lão tử. Tuy rằng Đường Kiếp chưa chắc hiếm lạ ý nghĩa này... Sư phự hắn là Lăng Tiêu chưởng tôn, địa vị còn cao hơn Hứa Quang Hoa.

- Con rể? Hứa Quang Hoa, hắn là người của phái Tẩy Nguyệt, hắn đã giết đồ đệ của ta!
Linh Lung Tiên Tôn tức giận nói.

Đám mây phía xa biến hóa, ngưng tụ ra thân hình của Hứa Quang Hoa:
- Ngươi cũng biết hắn là đệ tử của phái Tẩy Nguyệt, lại muốn giết bọn họ, là muốn kết tử địch với Thiên Nhai Hải Các sao? Về phần Tang Hồng Mai, Đường Kiếp khi nào giết nàng ta? Chính nàng ta ngu xuẩn, tiến vào tử địa, trách được ai đây? Lại nói nàng ta cường bắt đệ tử bổn môn, đoạt lợi ích của nữ nhi của ta vốn đã đáng chết, ta còn không tìm ngươi tính sổ, ngươi lại dám tìm ta tính sổ? Linh Lung, làm việc chớ nên quá phận. Cho dù ngươi là Tiên Tôn, cũng không nên khinh người!

Linh Lung Tiên Tôn nheo mắt:
- Ngươi muốn cùng ta đối nghịch?

Hứa Quang Hoa hừ lạnh:
- Ta bảo hộ nữ nhi cùng con rể cũng bị ngươi nói thành là cùng ngươi đối nghịch, Linh Lung, ngươi quả thật càng ngày càng mãnh liệt, khó trách có loại đệ tử như Tang Hồng Mai. Hôm nay ta cùng ngươi đấu một trận, cho dù là náo đến chỗ sư tôn cũng không sợ!

Hai người thoáng nhìn nhau, nhưng trong nháy mắt đó lại đồng thời đưa tay chụp hướng đối phương.

- Đủ rồi!
Đúng lúc này, lại là một tiếng quát vang lên.

Bóng dáng Ngọc Hư Tiên Tôn đã hiện ra hiện giữa hai người, song chưởng vung lên đồng thời tiếp được chưởng của Hứa Quang Hoa và Linh Lung.

- Chưởng giáo sư tỷ!
Nhìn thấy Ngọc Hư xuất hiện, hai người đồng thời cúi đầu.

Ngọc Hư hừ một tiếng, ánh mắt trước lướt qua Đường Kiếp một vòng mới nói:
- Đã lớn như vậy mà cũng không biết khắc chế, còn ở trước mặt đệ tử tranh đấu, còn ra thể thống gì? Chẳng lẽ muốn tất cả mọi người đều biết Thiên Nhai Hải Các ta nội bộ bất hòa, hai vị Tử Phủ đánh đấm lẫn nhau sao?

Hứa Quang Hoa và Linh Lung Tiên Tôn cùng nhau cúi đầu không nói.

Đúng lúc này, thanh âm của Đường Kiếp lại vang lên:
- Chỉ sợ người trong thiên hạ đã biết, biết Đường Kiếp ta trở về, biết Linh Lung Tiên Tôn lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, biết Ngọc Hư Tiên Tôn che chở Linh Lung, xử sự bất công!

- Ngươi nói cái gì?
Ngọc Hư căm tức nhìn Đường Kiếp.

Đường Kiếp cũng không sợ chút nào, nhìn thẳng Ngọc Hư nói:
- Ngọc Hư chưởng giáo, ta vừa tới quý phái đã bị Tử Phủ quý phái ra tay giết hại, may mắn được nhạc phụ đại nhân cứu giúp mới giữ được mạng sống, ngài không xử trí chuyện này, ngược lại chỉ trách cứ nhẹ không nói đúng sai, chỗ này quả nhiên là công chính. Ta dù gì cũng là đồ đệ của Tẩy Nguyệt chưởng tôn, xuống tay với ta chính là hành vi tuyên chiến, chưởng giáo còn không hiểu đạo lý này sao?

Ngọc Hư nheo mắt lại:
- Lá gan của ngươi rất lớn.

Đường Kiếp lại không nhanh không chậm nói:
- Hoá ra cùng Thiên Nhai Hải Các chưởng giáo nói lý lẽ là cần đảm lượng chứ không phải đạo lý sao? Lĩnh giáo.

- Ngươi!
Ngọc Hư Tiên Tôn tức giận nói không ra lời, hắn tuy rằng tu vi thông thiên, nhưng công phu mồm mép của Đường Kiếp là cấp thánh tiên, hơn nữa bản thân vốn đuối lý, làm sao nói được Đường Kiếp, bị Đường Kiếp chất vấn không nói thành lời.

Vẫn là Hứa Quang Hoa quát:
- Đường Kiếp, câm miệng!

Rồi mới hướng Ngọc Hư Tiên Tôn nói:
- Sư tỷ xin chớ tức giận, người trẻ tuổi lòng dạ là vậy, không lớn cũng không nhỏ.

- Hơn một trăm năm tu luyện đã thoát ly thân phận hậu bối, không coi là người trẻ tuổi nữa rồi.
Ngọc Hư Tiên Tôn nhìn Đường Kiếp, đột nhiên mỉm cười:
- Đường Kiếp, ngươi nói không sai, việc này là ta làm chưa được tốt.

Nàng công khai thừa nhận mình sai, ngược lại khiến mọi người ngẩn ra.

Chỉ có Đường Kiếp không bất ngờ chút nào.

Việc này bị nhiều người nhìn thấy như vậy, trừ phi đem mọi người giết sạch, nếu không nhất định sẽ không bảo đảm được bí mật. Giống như lời Đường Kiếp nói, việc này mọi người chung quy sẽ biết. Ngọc Hư Tiên Tôn hoặc là cứng rắn chống đỡ, hoặc là lựa chọn lập tức sửa chữa sai lầm.

Nếu là cá nhân, có lẽ có thể lựa chọn ngoan cố, nhưng làm người cầm đầu đại phái, không thể dựa vào tình cảm cá nhân làm việc, vì ích lợi, toàn cục mà phải tận lực bài trừ mọi điều bất lợi.

Ngọc Hư Tiên Tôn có thể trở thành chưởng giáo, không phải là do nàng là Đại sư tỷ, mà là vì nàng ta tính tình thành thục, biết khắc chế chính mình, cho nên Đường Kiếp biết nàng nhất định biết nên làm như thế nào.

Quả nhiên Ngọc Hư Tiên Tôn thừa nhận sai lầm nói:
- Ta vốn định dĩ hòa vi quý, lại không để ý đến công lý chính nghĩa. Tẩy Nguyệt chư tử ở Thiên Nhai Hải Các của ta, vốn là việc ta đã cho phép, những năm gần đây cũng chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì thương tổn tới lợi ích của bổn pháo. Hôm nay Linh Lung thi triển thủ đoạn độc ác, ỷ lớn bắt nạt nhỏ, là sai lầm lớn. Linh Lung, ngươi lập tức nhập tĩnh tâm các, suy nghĩ mười năm.

- Chưởng giáo sư tỷ, Đường Kiếp hại đệ tử của ta, chẳng lẽ việc này cứ như vậy thôi đi sao?
Linh Lung Tiên Tôn đã lạnh lùng nói:
- Nàng có thể vì...

- Câm miệng!
Ngọc Hư đã quát lớn:
- Hành vi cá nhân của nàng ta và môn phái không có quan hệ. Hiện giờ nàng ta gieo gió gặt bão, dù là bất đắc dĩ hay cố ý gây hấn gây chuyện!

Một câu cuối lại làm cho Đường Kiếp cùng Hứa Quang Hoa nhướn mày, ngược lại ánh mắt Linh Lung Tiên Tôn sáng ngời.

- Bất đắc dĩ gây hấn gây chuyện sao? Ta đây nếu có lý do khác, chưởng giáo có quản không?
Nói xong Linh Lung Tiên Tôn chuyển hướng Đường Kiếp:
- Đường Kiếp, ta nhớ ngươi ngày đó từng bảo đệ tử truyền lời ta, nói nguyện cùng bản tôn chiến một trận, có phải thế không?

Đường Kiếp hừ lạnh:
- Ta đã nói sẽ đánh với ngươi một trận, tuy nhiên bây giờ còn chưa đến lúc.

- Vậy phải chờ tới khi nào, mười ngàn năm sau sao?
Linh Lung Tiên Tôn giọng the thé nói.

- Không cần phải dài như vậy.
Đường Kiếp cười lạnh:
- Ta có thể dùng thời gian chưa đến hai trăm năm đã tới mức này, nhiều nhất thêm hai trăm năm là có thể đánh bại ngươi.

Lời này vừa nói ra, Ngọc Hư kinh ngạc, Hứa Quang Hoa nhướn mày, Linh Lung Tiên Tôn thì như nghe thấy chuyện khôi hài, ngửa mặt lên trời cười rộ lên:
- Đường Kiếp, ngươi cho là ngươi có thể trong hai trăm năm thăng tiến ba cảnh giới, là có thể dùng thời gian đồng dạng thăng tiến một cảnh giới lớn hơn sao? Ngươi quá ngây thơ rồi. Tu hành chi đạo, càng về sau càng gian nan. Càng đi về sau, mỗi một bước khó như lên trời, bao nhiêu người mắc kẹt ở đó, cả đời khó có thể tiến thêm. Riêng hóa hồn tấn công Tử Phủ đã làm khó không biết bao nhiêu anh hùng, một tu giả bé nhỏ như ngươi sao có thể tưởng tượng. Hai trăm năm? Hồng Mai hóa hồn đến hiện tại cũng đã bốn trăm tám mươi năm cũng không thể phá tan một bước kia, ngươi dám dùng hai trăm năm sau để đánh với ta một trận sao?

Đường Kiếp ác nghiệt nói:
- Ta chỉ nói trong hai trăm năm đánh với ngươi một trận, khi nào nói phải đạt tới xuất khiếu? Muốn đánh bại ngươi, không cần phải tu đến xuất khiếu, hóa thần là đủ rồi.